MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

"Cho nên các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi nghiêm túc làm việc ở đây, Vân Dung Phường sẽ cho các ngươi làm đến khi các ngươi muốn rời đi mới thôi."

Thím Phương nghe được lời này, cảm động rơi nước mắt.

Tiểu nương tử bên cạnh tay nắm chặt thành quyền, khắc chế không cho mình òa khóc.

Thế gian này có quá ít người nhận ra được sự vất vả của bọn họ, người nguyện ý cho bọn họ việc làm lại càng chưa bao giờ có.

Từ năm ngoái đến năm nay, Dung thế tử thật sự đã làm quá nhiều.

Hai chữ Dung Chiêu cũng đủ khiến cho bọn họ an tâm.

Dung Hương Tích cười nói: "Các ngươi theo ta vào trong, chúng ta bắt đầu phỏng vấn đơn giản."

Nữ tử đứng ở bên ngoài lập tức bước vào đại môn Vân Dung công phường.

Bóng lưng bọn họ kiên định, tại một khắc bước vào đại môn kia, dường như có cảm giác...

Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của bọn họ sẽ phát sinh thay đổi....

Thím Phương trên đường trở về bước chân nhẹ nhàng.

Vừa mới vào thôn đã thấy Lưu tỷ đứng ở trong viện nhìn mình.

Thấy thím Phương trở về, Lưu tỷ lập tức đi ra hỏi: "Thế nào? Vân Dung công xưởng có chọn ngươi không?"

Thím Phương gật đầu thật mạnh: "Có, đã ký khế thư rồi."

Tay bà ôm chặt tờ giấy trong lòng như ôm cả thế giới.

Lưu tỷ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, tiền lương thì sao? Tiền lương bao nhiêu?"

Nụ cười trên môi thím Phương càng sáng lạn: "Không thấp hơn một lượng bạc, nếu cần dùng tiền gấp để chăm lo gia đình thì có thể ứng trước một tháng lương, ta đã ứng rồi."

Lưu tỷ hít một hơi khí lạnh.

Trong thôn có rất nhiều người đi ra xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-513.html.]

Ngay cả mẹ chồng thím Phương cũng chống gậy, dắt theo cháu ra ngoài. muội được Vân Dung công xưởng mời làm việc rồi, sau này sẽ có thu nhập ổn định, tiền lương một tháng một lượng!"

Lão thái thái nghe vậy hốc mắt đỏ lên.

Thím Phương vội vàng tiến lên đỡ lão thái thái, bà cụ nghẹn ngào nói: "Là nhà ta có lỗi với con, đứa con bất hiếu kia đã chết, để một mình con gánh vác cái nhà này, ta hận không thể c.h.ế.t tránh liên lụy con..."

Thím Phương nóng nảy: "Mẹ, đừng nói lung tung, mẹ không liên lụy conl"

Thím Phương đột nhiên nhận ra, dường như từ sau khi trượng phu mất, mẹ chồng ăn rất ít...

Đồng tử thím Phương co rụt lại, thậm chí giọng nói cũng có chút run rẩy: "Mẹ, phu quân đã đi rồi, mẹ không thể, mẹ không thể..."

Lão thái thái lau mắt, bắt lấy tay con dâu gật đầu thật mạnh, thanh âm kích động: "Ta sẽ ăn cơm đàng hoàng, ta không chết, con bây giờ có chỗ làm việc, ta phải giúp con chăm sóc hài tử, con cứ đến Vân Dung công phường làm việc, ta sẽ chăm sóc tốt cho Cẩu Nhi."

Lão thái thái chắp tay trước ngực: "Cảm tạ ông trời."

Thím Phương nín khóc mỉm cười: "Là cảm tạ Dung thế tử..."

Lão thái thái vội vàng nói: "Cảm tạ Dung thế tử đã cho nhà chúng ta một con đường sống."

Trong thôn cũng có rất nhiều người đi ra nghe ngóng, lúc này vội vã bàn tán, đều muốn đi tới Vân Dung công phường ứng tuyển....

Trong một ngõ nhỏ nào đó ở kinh thành.

Một phụ nhân từ bên ngoài trở về, vừa mới đi tới đầu hẻm đã thấy một đám người ngồi dưới tàng cây vừa làm việc vừa nghe người ta đọc báo.

Nhìn thấy phụ nhân, có người liền hỏi: "Vĩnh Nương về rồi à? Nghe nói ngươi đi Vân Dung công phường, thế nào rồi?"

Mẹ chồng Vĩnh Nương đang chăm cháu, nghe vậy ngẩng đầu nói,"Tay nghề của nó làm sao có thể được chọn?

Vĩnh Nương cười cười: "Được chọn rồi, Vân Dung công phường cần một trăm người."

"Nhiều như vậy? Sớm biết ta cũng đi!" Có người kinh hô.

Vĩnh Nương cười cười, cái gì cũng không nói.

Vẻ mặt mẹ chồng cô có chút phức tạp, cũng không nghe người ta đọc báo nữa, dẫn Vĩnh Nương về cẩn thận hỏi thăm. Vĩnh Nương gật gật đầu, lấy khế thư ra, đồng thời lại nói: "Có thể lấy trước một tháng lương, chẳng qua con nghĩ trong nhà còn chưa khó khăn lắm, chờ làm xong một tháng mới lĩnh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi