Nếu như sớm hơn hai năm, Vĩnh Minh Đế vẫn có thể áp chế được, ít nhất cả triều còn đồng lòng.
Nếu chậm thêm hai năm, tân đế đăng cơ, thu thập triều cục ổn thỏa, đến khi đó cũng có thể một lòng khai chiến...
Hiện tại khai chiến thời điểm này, cái khác không nói, tỷ lệ chiến thắng sẽ ít đi hai phần.
Dung Chiêu nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, đây là thời cơ kém nhất, nhưng tấn công Bắc Yến không thể đợi xuân về hoa nở, cần phải phát binh sau khi thảo nguyên trải qua mùa đông giá rét, Hoàng thượng lo lắng... lo lắng hắn không sống được đến tháng hai năm sau."
Bắc Yến ở phía bắc, mùa đông tương đối khó khăn, vừa mới qua mùa đông lại đến thời điểm giáp hạt đói kém.
Thời cơ chiến đấu tốt nhất với bọn họ chính là mùa đông vừa qua, mùa xuân vừa tới. Tháng hai, tháng ba, tháng tư, chỉ có ba tháng này.
Bây giờ đã là cuối tháng hai.
Nếu kéo dài đến cuối tháng ba, trận chiến này sẽ không đánh nổi.
Vĩnh Minh Đế hiển nhiên gần đây phải hành động.
Dung Vĩ nhìn Dung Chiêu, con ngươi co rụt, ngữ khí vội vàng: "Con đã biết lập tức sẽ khai chiến, vì sao còn muốn vào triều làm quan? Lục Nương, đại tội khi quân của Dung thế tử và đại tội khi quân khi vào triều làm quan, con có biết khác biệt là gì không?"
Ông thậm chí còn gọi Dung Chiêu là Lục Nương!
Tội của Dung thế tử, con đường Dung Chiêu đi có khó khăn, nhưng cũng chưa chắc đi không thông.
Cho dù đi không thông, vậy chờ tân hoàng đăng cơ, An Khánh vương phủ bọn họ còn có thể đặt cược xin tân đế đặc xá.
Nhưng nếu vào triều làm quan, đó chính là một khái niệm khác.
Chẳng lẽ muốn sử sách viết xuống, Đại Nhạn triều có một vị quan viên nữ cải nam trang? Lừa gạt văn võ cả triều?
Tội khi quân và tội khi quân cũng có khác nhau.
Dung Vĩ lo lắng là đúng.
Dung Chiêu ngước mắt nhìn ông, giọng nói nhẹ nhàng: "Con biết, nhưng cầu phú quý trong hiểm nguy, thế cục càng loạn, con càng quan "Tội khi quân là tội lớn, nhưng nếu động đến con sẽ ảnh hưởng thời cuộc, thậm chí ảnh hưởng chiến cuộc, ai dám động đến? Điều này ngược lại trở thành cơ hội để con công bố thân phận, gỡ xuống thanh đao treo trên đầu An Khánh Vương phủ."
Dung Chiêu cười tự giễu.
Cô chỉ trích Cẩn vương khuấy đảo thế cục, đục nước béo cò, là một chính trị gia trời sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-525.html.]
Nhưng cô cũng thật sự là nhà tư bản bẩm sinh.
Cô muốn vào triều cứu người, nhưng cũng đang tính toán trong vũng nước đục lần này làm thế nào để mình có được lợi ích lớn nhất...
Dung Chiêu lẩm bẩm: "Là cứu người cũng là cứu mình, phụ thân, con có thể phải mang cả An Khánh vương phủ chúng ta liều mạng một lần."
Dung Vĩ muốn phản đối.
Nhưng ông lại không thể nói ra lời phản đối.
Bởi vì ông biết, lần này Dung Chiêu mang theo toàn tộc của An Khánh Vương phủ liều mạng, trong đó có một ít là vì mình, hơn phân nửa đều là những gì cô vừa nói qua... giảm bớt thương vong.
Dung Vĩ ở thư phòng đi lại thật lâu, ông quay đầu hỏi nữ nhi, vẻ mặt nghiêm túc: "Lục Nương, con một là không biết đánh trận, không có biện pháp ra chiến trường chỉ huy binh tướng, hai là không thể chỉ phối tâm tư của Hoàng thượng và văn võ cả triều, con làm sao có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc?"
Dung Chiêu đứng ở nơi đó, cô là nữ tử, vóc dáng vốn không cao, nhưng sống lưng thẳng tắp như tùng bách, giống như có thể đỉnh thiên lập địa, khóe miệng hơi giương lên, thanh âm khàn khàn nhưng cứng cỏi hữu lực...
"Kinh tế, kinh tế có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc."
Dung Vĩ hít sâu một hơi, nở nụ cười: "Vậy con đi đi, con là thế tử An Khánh Vương phủ, từ trong tã lót đã bị ép phải mangh trên mình An Khánh Vương phủ, đỉnh đầu áp đao. Con làm cái gì, An Khánh Vương phủ vĩnh viễn và con cùng tiến cùng lùi."
"Mẫu thân con cùng Bạch thị hiện tại đều cực kỳ tin tưởng con, sẽ không ngăn cản con làm bất cứ chuyện gì, trong phủ trừ chúng ta chỉ có Ngũ tỷ tỷ con, nhưng Ngũ tỷ tỷ con lại càng không phản đối con."
Dung Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: "Phụ thân yên tâm, con nguyện ý liều mạng chính là vì có tỷ lệ thắng. Từ bây giờ trở đi con sẽ dốc hết toàn lực để tỷ lệ thắng này là mười phần, con có lòng tin sẽ bảo vệ được An Khánh Vương phủ."
Dung Vĩ liếc cô một cái,"Điều kiện tiên quyết là ngươi phải để cho Hoàng Thượng nguyện ý tuyển con vào triều làm quan, ta sẽ không giúp con."
Bước đi này sẽ rất khó.
Dung Chiêu cười mà không nói....
Ngày 23 tháng 2.
Dung Chiêu nhận được tin tức Vĩnh Minh Đế đưa ra, không, phải nói là mệnh lệnh.
Sau khi tiễn hoạn quan rời đi, Dung Vĩ thở dài: "Quả nhiên thật sự sắp khai chiến, tâm của Hoàng thượng đã định, không thể thay đổi."
Ngày 24 tháng 2.
Hôm nay trang đầu nhật báo... Kinh! Bắc Yến lại làm chuyện ám sát Cẩn vương. Cát gia và Bạch gia cấu kết với Bắc Yến, mưu toan hãm hại triều Đại Nhạn! Bắc phương tiểu tước, khi dễ Đại Nhạn ta không người?!