Nhật báo tường tận đưa tin chuyện Cát gia, Bạch gia thông địch ám sát Cẩn Vương, đưa tin người Bắc Yến tập kích g.i.ế.c Cẩn Vương ở Biến Châu, Cẩn Vương rơi xuống nước, thiếu chút nữa mất mạng.
Nội dung cụ thể chỉ tiết, ai nhìn cũng tức giận.
"Đúng là khinh người quá đáng, Bắc Yến thật sự cho rằng triều Đại Nhạn ta không có người?"
"Tin tức chính xác không?"
"Đương nhiên chính xác, đây là kết quả thẩm tra của Đại Lý Tự, Hoàng thượng còn chính miệng trách cứ, làm sao có thể là giả?"
"Khốn kiếp, tiên thái tử lấy lại Yến Vân tam châu của chúng ta, bọn chúng dựa vào đâu hận Cẩn vương?"
"Đây là g.i.ế.c không được tiên thái tử liền g.i.ế.c con trai của tiên thái tử sao?"
"Còn hai thế gia thông đồng kia nữa, đúng là đáng chết!"
"Khinh người quá đáng, Bắc Yến không phải là muốn xâm phạm lãnh thổ của chúng ta sao?"
"Đánh! Phải đánh hạ Bắc Yến!"
"Cục tức này tuyệt đối không được nhịn, c.h.ế.t tiệt."...
Dung Chiêu hôm nay ở An Khánh Vương phủ, Bùi Thừa Quyết, Bùi Quan Sơn và Trương Trường Ngôn đều tới.
"Đây là chuyện gì? Tại sao nhật báo kia của ngươi lại đưa tin về chuyện này? Hơn nữa còn thọc nguấy gây sự! Ngươi không nghe người bên ngoài nói như thế nào sao? Chuyện này không dễ giải quyết đâu." Trương Trường Ngôn sốt ruột muốn chết, vừa đến liền hỏa lực liên châu.
Dung Chiêu rót trà cho ba người bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh: "Các ngươi cảm thấy vì sao ta dám đưa tin?"
Trương Tam ngẩn ra.
Giọng Bùi Thừa Quyết mang theo thăm dò: "Ý của Hoàng thượng?
Dung Chiêu gật đầu, còn nói đùa: "Hôm qua Hoàng thượng bán tin tức, còn không cần tiền của tòa soạn báo."
Bùi Quan Sơn trừng cô, tức giận nói: "Lúc nào mà ngươi còn nói giỡn?"
Nói xong, hắn thở dài: "Quả nhiên thật sự sắp khai chiến, Hoàng thượng hai năm nay ngày càng cố chấp, đã không còn muốn nghe lời khuyên của triều thần."
Bùi Thừa Quyết mím môi, lắc đầu: "Lộc Vương chỉ sợ đã sớm đoán được, trách không được hắn kiên trì như thế..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-526.html.]
Trương Trường Ngôn: "Thời cuộc sắp loạn rồi."
Bốn người từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trời âm u, gió thổi.
Phong ba sắp đến....
Vĩnh Minh Đế thật sự sốt ruột, Dung Chiêu chân trước vừa tạo thanh thế trên nhật báo, Vĩnh Minh Đế chân sau liền tuyên bố chuyện xuất binh, Lục bộ lập tức động đậy.
Toàn bộ Đại Nhạn đều khẩn trương theo, giá lương thực lập tức tăng cao.
Các bá quan ban đầu còn ngăn cản, nhưng Vĩnh Minh Đế thái độ kiên quyết, lại có ủng hộ từ dân chúng và lý do chính đáng, căn bản có ngăn cũng không được.
Hộ bộ bắt đầu sứt đầu mẻ trán xoay sở ngân khố, Binh bộ điều binh, toàn bộ biên cảnh đều rục rịch.
Dung Chiêu đứng ở lầu bốn Phúc Lộc Hiên nhìn toàn bộ kinh thành náo nhiệt.
Ánh mắt của cô chuyển đến mặt hồ, xa xa có mấy chiếc thuyền đong đưa, cô đột nhiên nhớ đến khung cảnh ca múa ấm áp đêm đó, trên hồ tài tử giai nhân đấu nhạc...
Lại nhìn bên dưới, dân chúng đi lại tới lui, nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn cũng bận bịu di chuyển, còn có một vài báo đồng đang bán báo.
Là an bình, là náo nhiệt và phồn hoa mà người ta muốn lưu lại.
Dung Chiêu chắp tay ra sau lưng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngày hai mươi sáu tháng hai.
Nhật báo kỳ này rất thú vị, nội dung trang đầu là an ổn lòng dân, nói một chút về sự cường thịnh của triều Đại Nhạn, không ngừng cổ vũ, tránh cho dân chúng hỗn loạn.
Nhưng đề tài tiếp theo cũng làm cho người ta kinh ngạc...
Bóc xem Dung thế tử An Khánh Vương phủ rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Đề tài này làm cho mọi người sửng sốt.
Nhìn xuống dưới, trước tiên tính giá trị của Phúc Lộc Trang, cụ thể có doanh thu mỗi tháng, cùng với số tiền thuế cách ba tháng giao một lần, con Tiếp theo là Phúc Lộc Hiên và Vân Dung Phường càng làm bách tính hít một hơi khí lạnh.
Phúc Lộc Hiên đã mở rộng mười lăm chi nhánh, giá trị cộng lại ít nhất mấy trăm vạn lượng bạc trắng!
Chỉ riêng thuế đóng mỗi quý đã là một con số trên trời.