MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Lão vuốt râu, khẽ mỉm cười: "Dung đại nhân vẫn nên mau chóng cho Hoàng thượng một câu trả lời thuyết phục đi."

Đây là biết không kiếm được tiền, còn ép Dung Chiêu đi kiếm tiền!

Nếu không phải Vĩnh Minh Đế nhìn chằm chằm, Dung Chiêu rơi vào tay lão, lão nhất định phải dạy dỗ Dung Chiêu một trận.

Dung Chiêu nghe vậy khép sách lại, đứng lên cầm lấy đồ mình ghi chép trên bàn kẹp dưới cánh tay, chắp tay, nụ cười sáng lạn: "Được rồi, hạ quan đi ngay."

Nói xong, cô nhấc chân rời đi.

Từ thượng thư: "... 2"

Lão vô thức giơ tay: "Ai, còn chưa tới giờ..."

Nhưng Dung Chiêu đã lủi mất.

Hộ bộ bận tối mắt tối mày, Dung Chiêu là Hộ bộ thị lang lại không cùng nhau "tăng ca" thì thôi, hôm nay còn bắt đầu về sớm, thật là đáng giận!

Từ thượng thư tức thở hổn hển, vung ống tay áo bỏ đi.

Quan viên trực ban trong phòng nhìn nhau.

Lần nào cũng là Từ thượng thư gây sự trước, gây sự xong lại bị chọc giận đến mức bỏ đi, đây không phải là tự mình làm khổ mình sao?

Dung Chiêu hôm đó thật sự về sớm, cô mang theo năm mươi lượng bạc đi tìm một cửa hàng vải, định chế một lô... cờ thưởng.

Đại Nhạn triều không có cờ thưởng, định chế còn không rẻ, năm mươi lượng tiêu sạch sẽ.

Sau đó cô liền phất ống tay áo, mặc quan phục chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.

Nửa đường gặp Bùi Thừa Quyết vẫy tay: "Dung đại nhân, đi lên uống trà"

Dung Chiêu ngẩng đầu thấy là Bùi Thừa Quyết, bên cạnh còn có Trương Tam và Quan Mộng Sinh, cười cười, nhấc chân đi lên lầu.

"Đã lâu không gặp các ngươi." Dung Chiêu cảm thán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-538.html.]

Quan Mộng Sinh đùa giỡn nói: "Còn không phải Dung đại nhân ngươi quá bận rộn, bây giờ làm quan trong triều, làm gì còn để ý đến mấy tên nhàn rỗi chúng ta?" Vào triều và không vào triều, kỳ thật là một đường ranh giới.

Dung Chiêu ngồi xuống: "Ta cũng muốn làm người rảnh rỗi."

Không, phải nói là muốn làm một người tự do, cuộc sống "đi làm" này thật gian nan.

Bùi Thừa Quyết rót trà cho cô.

Trương Trường Ngôn đẩy bánh ngọt qua, lắc đầu: "Ăn chút gì đi."

Dung Chiêu thật sự đói bụng, bây giờ cô làm việc ở Hộ bộ không còn tự do như trước, chưa tới giờ về cũng chỉ có thể để bụng rỗng chờ.

Cô vừa ăn bánh ngọt vừa uống trà, thuận miệng hỏi: "Các ngươi sao lại tụ tập ở đây?"

Bùi Thừa Quyết nhìn cô mặc quan phục, ánh mắt phiền muộn lắc đầu: "Ngươi và Bùi thế tử, Trương nhị công tử đều vào triều, chúng ta cũng không có chuyện gì làm, hôm nay vừa vặn gặp nhau nên tụ tập một chút."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Các ngươi vừa đi, chúng ta dường như cũng không còn vui vẻ như trước."

Trước kia thỉnh thoảng có thể tụ tập một đống người, nhất là lúc Dung Chiêu ở đây, rất náo nhiệt.

Năm Vĩnh Minh hai mươi sáu vừa mới qua ba tháng, hắn đã cảm thấy cảnh còn người mất.

Dung Chiêu nhìn ra sự cô đơn của Bùi Thừa Quyết, giơ chén trà lên thản nhiên nói: "Ngươi đã lựa chọn con đường này thì nên biết kết quả như vậy, không phải ngươi không có năng lực, mà là chưa có thời cơ."

Bùi Thừa Quyết ngẩn ra.

Lập tức hắn cười cười, cũng bưng chén trà lên nhìn cô, ánh mắt ôn hòa,"Ta biết, đây là con đường ta và Vinh thân vương phủ lựa chọn, kết quả này hợp tình hợp lý."

Bọn họ đánh cược Nhị hoàng tử.

Vinh thân vương phủ là phái kiên định của Nhị hoàng tử, cho dù Bùi Thừa Quyết vào triều, tân đế nếu không phải Nhị hoàng tử thì hắn cũng không có tương lai.

Nếu tân đế là Nhị hoàng tử, cô đơn nhất thời này có là gì?

Dung Chiêu nghe vậy hơi dừng lại, nhẹ giọng nói: "Lựa chọn của Vinh thân vương phủ, ngươi chưa chắc cũng phải chọn theo, có lẽ... có thể nhảy ra khỏi con đường này."

Bốn người ở đây chỉ có Bùi Thừa Quyết đầu nhập hoàng tử. lãnh tình tàn nhẫn, chưa chắc là lựa chọn tốt để đầu nhập vào. Bùi Thừa Quyết không đáp, chỉ cười lắc đầu, mắt phượng mang theo ý cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi