Hắn nói sang chuyện khác: "Sao hôm nay ngươi xuống triều sớm vậy? Còn chưa tới giờ về mà?"
Dung Chiêu chớp mắt, thuật lại đơn giản chuyện hôm nay.
Ba người trợn mắt há hốc mồm.
Quan Mộng Sinh không ngừng lắc đầu, đại khái chỉ có Dung Chiêu dám tùy hứng như vậy.
"Phụ thân ta nói Hoàng thượng ký thác kỳ vọng vào ngươi, nếu ngươi không thể kiếm được tiền, Hoàng thượng chắc chắn sẽ tức giận."
Trương Trường Ngôn bĩu môi: "Đừng lo lắng cho hắn, nhìn hắn như vậy là biết trong lòng khẳng định một bụng nước xấu."
Mỗi lần Dung Chiêu muốn lừa gạt ai liền làm ra bộ dáng vân đạm phong khinh, siêu phàm thoát tục này.
Hắn đã nhìn thấu!
Dung Chiêu liếc hắn: "Ăn nói kiểu gì đấy?"
Trương Trường Ngôn thờ ơ: "Ăn ngay nói thật."
Hắn tận lực không chạm mắt với Dung Chiêu, rồi lại nhịn không được khi cô không nhìn mình, nhìn về phía cô.
Bùi Thừa Quyết cũng đang nhìn cô, đột nhiên nói: "Ngày thường không cảm thấy, hôm nay ngươi mặc quần áo tam phẩm ngược lại có vẻ càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, giống như tiểu hài tử mặc trộm quần áo của người lớn, cũng giống... nữ tử mặc quần áo của nam tử."
Dung Chiêu trừng hắn: "Đừng nói linh tinh."
Kỳ thật đây cũng là chỗ cô rất phiền, nữ cải nam trang có hoàn mỹ thế nào khẳng định cũng sẽ có sơ hở, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị Bùi Khâm phát hiện.
Lúc trước cô đều là thông qua quần áo cùng tư thái để bù đắp những lỗ hổng này, không thấy cô chưa từng bán quần áo cùng kiểu với cô sao?
Sợ bị người ta mặc vào có so sánh.
Hiện giờ vào triều làm quan, mặc đồng phục thống nhất với các quan viên khác liền lộ ra sơ hở.
Đương nhiên, cũng nhờ những hành động vang danh trong quá khứ mà không ai liên tưởng cô là nữ tử, cho nên mới không bị bại lộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-539.html.]
Việc này không thể kéo dài lâu, lúc nào cũng có thể khiến cho người ta hoài nghi.
Bùi Thừa Quyết cũng cảm thấy mình đang suy nghĩ lung tung, hắn thu hồi tầm mắt tiếp tục cùng bọn họ trò chuyện.
Mấy người lại hàn huyên một hồi, lúc này mới tản ra ai về nhà nấy.
Lúc gần đi, Bùi Thừa Quyết nhẹ giọng nói: "Thế cục trên triều gió nổi mây phun, Hoàng thượng hiện giờ thánh tâm độc đoán, ngươi vào triều làm quan đừng quá mức tùy hứng, hết thảy lấy an toàn làm trọng."
Đây là lời khuyên.
Dung Chiêu người này tính cách ngang ngạnh bất kham, hiện giờ làm việc ở Hộ bộ còn dám về sớm, Bùi Thừa Quyết sợ cô gặp chuyện không may.
Trên triều dù sao cũng nguy hiểm.
Vĩnh Minh Đế hiện tại rất hài lòng với Dung Chiêu, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể bởi vì một lý do mà cho người lôi cô ra ngoài chém.
Đây chính là hoàng quyền.
Trương Tam cũng nghe thấy, ấp úng chêm vào một câu: "Bùi nhị công tử nói đúng, nếu phạm sai lầm, mất mũ ô sa là chuyện nhỏ, ngươi còn có Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang chống đỡ, nhưng nếu mất mạng thì cái gì cũng không còn."
Dung Chiêu nghe vậy cười cười, giơ tay khoác lên vai hai người, tùy ý vỗ vài cái nói: "Biết các ngươi lo lắng cho ta, yên tâm, trong lòng ta biết rõ." Dừng một chút, cô thở dài: "Làm quan thật sự là không có tự do."
Nói xong cô thu tay lại, sải bước rời đi.
Cô mặc quan phục có vẻ lão thành, vóc dáng so với nam tử lại không tính là cao, càng lộ ra non nớt, chỉ một bóng lưng nhỏ gầy đã làm cho người ta không khỏi lo lắng.
Hai người đồng loạt thở dài.
Nghe thấy người bên cạnh phát ra âm thanh giống mình, hai người liếc mắt nhìn, đều thấy được cảm xúc tương tự trong mắt đối phương.
Khóe miệng giật giật, hai người chắp tay hành lễ sau đó xoay người, từ hai phương hướng rời di....
Ngày thứ hai.
Dung Chiêu giữa trưa liền rời khỏi Hộ bộ, Từ thượng thư đang bận bịu, chỉ nhìn vị trí trống hừ một tiếng, không rảnh để ý đến cô, lão phải mang theo sổ sách tiến cung. "Chư vị đại nhân đi theo ta." Cô giơ tay lên, thập phần hào sảng gọi mọi người.