Mà Dung Chiêu chỉ cần Vĩnh Minh Đế không điểm danh, tiểu triều hội cô chưa bao giờ đến.
Ngay cả đại triều hội có đến cũng giả chết.
Lần trước Trương thừa tướng quay đầu nhìn cô, còn phát hiện cô nhắm mắt giống như đang ngủ!
Mấy ngày trước Vĩnh Minh Đế mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay có người cáo trạng, cô còn không ở đây khiến cho Hoàng thượng mất hứng.
Có quan viên cẩn thận mở miệng: "Dung thế tử hôm nay dường như không tới, hẳn là ở Hộ bộ..."
Vĩnh Minh Đế: "Tuyên."
Không bao lâu, Dung Chiêu đã tới.
"Thần tham kiến Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng tìm thần có chuyện gì?" Dung Chiêu giơ tay hành lễ, lập tức cười nói "Thần còn có rất nhiều chuyện phải làm!"
Mặt Vĩnh Minh Đế cũng trầm xuống.
Mọi người: "..."
Thời điểm này còn cà lơ phất phơ, đây không phải là muốn c.h.ế.t sao?
Dung Chiêu này thật sự là không muốn sống.
Dung Chiêu giống như không cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt trên triều, cô nhìn Từ thượng thư mang theo một đám quan viên Hộ bộ, kinh ngạc nói: "Từ đại nhân, các ngươi tại sao đều ở đây? Chẳng trách Hộ bộ không có ai!"
Mọi người: "..."
Đây là đang nhảy disco trên bãi mìn à? Lại còn nhắc tới chuyện này?
Trên mặt các quan viên Hộ bộ đều toát ra biểu cảm tức giận, những quan viên khác lại nhìn nhau.
Tại sao lại ở đây? Là vì tố cáo ngươi đó!
Dung Chiêu giơ tay: "Các ngươi đều ở đây, Hộ bộ hiện tại không có ai thu tiền, một mình ta bận muốn chết. Hoàng thượng, nếu không có chuyện gì lớn thì cho phép thần mang bọn họ về Hộ bộ thu tiền!"
Hả?
Hả Tức giận trên mặt Vĩnh Minh Đế trong nháy mắt tản đi, biến thành nghi hoặc: "Có ý gì?"
Cái gì thu tiền? Hơn nữa thu tiền gì?
Dung Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Hôm qua thần mang theo chư vị đại nhân của Hộ bộ đi tặng cờ thưởng cho mấy thương hộ kinh thành, khen thưởng bọn họ nộp thuế đầy đủ, không nghĩ tới hôm nay tất cả thương nhân kinh thành đều tới nộp thuế, thần thu tiền bận đến mức không ngóc đầu lên được, chư vị đại nhân Hộ bộ cũng thật là, tất cả đều chạy đi hết, chỉ để lại một mình ta ngồi đếm tiền..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-541.html.]
Rõ ràng là một mình Dung Chiêu không đến tiểu triều hội, bây giờ ngược lại thành những quan viên khác sai.
Mọi người: "...!"
Vẻ mặt Vĩnh Minh Đế cũng rất cổ quái, hắn nhẹ giọng hỏi: "Đại khái là bao nhiêu tiền?"
Dung Chiêu: "Ở kinh thành, thu mười hai mươi vạn lượng hẳn là không thành vấn đề chứ?"
Mọi người: "!!"
Vĩnh Minh Đế kinh ngạc: "Vì sao? Bọn họ vì sao đột nhiên nộp thuế?"
Dung Chiêu lại cười ngượng ngùng, thoạt nhìn tựa hồ có vài phần ngây thơ...
"Những thương hộ kia đều hỏi thần vì sao cho bọn họ cờ thưởng, thần liền nói thẳng là Hộ bộ chọn ra mười thương hộ nộp thuế nhiều nhất để tặng cờ thưởng, không nghĩ tới hôm nay lại có nhiều thương hộ giao thuế như vậy!"
Kỳ thật không chỉ vậy, những người đó đều là người cô chọn lựa cẩn thận.
Hiếm khi có sinh ý do một nhà độc chiếm, ví dụ như làm rượu, ngươi có rượu ngon, ta cũng có rượu trăm năm, hai bên cạnh tranh kịch liệt, cờ thưởng kia cũng chỉ tặng cho một nhà.
Ví dụ như một đại thương nhân lương thực nào đó làm ăn tốt hơn người khác, kiếm được nhiều tiền hơn.
Dung Chiêu liền tặng cờ thưởng cho người làm ăn kém hơn, còn khen vài câu.
Tuy có chút thất đức, nhưng hữu dụng!
Hơn nữa cờ thưởng kia treo trong nhà, lại có quan viên Hộ bộ đến khua chiêng gõ trống trao tặng, đối với thương nhân chỉ có tiền không có Hôm qua đưa năm lá, hiện tại chỉ còn năm vị trí.
Như thế còn không có ai tranh giành?
Hiện tại đừng nói cái gì thuế bổ sung, bọn họ hận không thể nộp luôn thuế không có tên!
Tất cả mọi người trầm mặc.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Vĩnh Minh Đế.
Vĩnh Minh Đế thiếu tiền, trong đầu chỉ có năm chữ vân đạm phong khinh của Dung Chiêu...
Mười hai mươi vạn lượng!
Một lần ra tay đơn giản đã thu về mười hai mươi vạn lượng.
Mười hai mươi vạn lượng tuy không quá lớn, nhưng Dung Chiêu thật sự có thể kiếm tiền aI