MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Hơn nữa, lần này Dung Chiêu còn chỉ ở kinh thành xuất thủ.

Vĩnh Minh Đế ho khan một tiếng, khoát tay: "Quan viên Hộ bộ về thu tiền trước."

Từ thượng thư: "Hoàng thượng!"

Dung Chiêu như nghĩ đến cái gì, đột nhiên móc ra giấy vay nợ, mỉm cười nhìn Vĩnh Minh Đế: "Đúng rồi Hoàng thượng, hôm qua thần muốn dùng kinh phí của Hộ bộ làm cờ thưởng, Thượng thư đại nhân không đồng ý, thần liền mượn An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu năm mươi lượng, có thể chi trả hay không?"

Mọi người: "..."

Năm mươi lượng.

Mượn An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu.

A cái này...

Trước mắt Từ thượng thư tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

Dung Chiêu, ngươi thất đức!

Với bối cảnh của Dung Chiêu, hắn thiếu năm mươi lượng sao?

Năm mươi lượng, hoa lụa mới ra của Vân Dung Phường đã một trăm lượng một cái, chút tiền này đối với Dung Chiêu mà nói chỉ là hạt vừng hạt mè, thậm chí còn không thể xem là tiền.

Nhưng hắn nhất định phải viết một tờ giấy nợ, còn là tự mình viết cho mình!

Thế nghĩa là sao?

Đây không phải là nói Từ thượng thư không tận chức, không ủng hộ kế hoạch kiếm tiền của hắn sao? Không phải là nói hắn ở Hộ bộ kiếm tiền, nhưng lại không có quyền lên tiếng sao?

Nếu như Dung Chiêu không kiếm được tiền thì thôi, ngặt nỗi hắn thật sự có thể kiếm được tiền...

Tờ giấy nợ này là một cái tát bốp bốp vào mặt Từ thượng thư, văn võ cả triều đều có chút đồng tình với lão.

Mà Từ thượng thư cố gắng chống đỡ mới không ngất xỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-542.html.]

Cũng giống lần trước Từ gia và Dung Chiêu ở trên triều tranh chấp, lão một mực chống đỡ, nếu như lão ngã xuống, chức quan này không nhất định còn ngồi được. Hiện giờ Từ gia chỉ có mình lão gánh vác.

Từ thượng thư chống đỡ đến khó chịu.

Bên trên, Vĩnh Minh Đế ho khan một tiếng, hắng giọng: "Đã như vậy thì lấy năm mươi lượng từ Hộ bộ trả lại, ngày sau Dung Khanh làm chuyện gì trực tiếp tìm trẫm, Từ Khanh chớ ngăn cản."

Vĩnh Minh Đế cũng thật sự không cố ý muốn cho Dung Chiêu và Từ thượng thư đối đầu, năng lực của Dung Chiêu chỉ có thể để cho cô vào Hộ bộ, mà cũng chỉ có Hộ bộ cần cô.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Hộ bộ thượng thư lại là Từ đại nhân, mà Từ đại nhân làm việc rất tốt, trước mắt không cần phải thay đổi.

Cũng chỉ đành cho hai người này tự đấu vật vậy.

Thân thể Từ thượng thư lảo đảo, cắn răng tiến lên hành lễ: "Thần tuân chỉ."

Đây là cho Dung Chiêu ở Hộ bộ có quyền lên tiếng, trực tiếp chịu trách nhiệm với Vĩnh Minh Đế.

Sau này Dung Chiêu làm chuyện gì, Từ thượng thư không quản được, đây đối với Từ thượng thư mà nói là chuyện rất mất mặt.

Vĩnh Minh Đế giữ lại một số quan viên, bảo những quan viên khác rời đi.

Lộc vương đi về phía Dung Chiêu, giật giật khóe miệng: "Dung đại nhân, vẫn là ngươi lợi hại, có thể thoát khỏi áp chế của Từ thượng thư nhẹ nhàng như vậy, năm mươi lượng..."

Nhắc tới năm mươi lượng, trong mắt hắn có chút ý cười.

Chỉ năm mươi lượng lại để cho Từ thượng thư thua một trận lớn.

Nếu thời gian quay trở lại, Từ đại nhân hẳn là hận không thể tự bỏ tiền túi, đem tiền này cống cho Dung Chiêu đi?

Dung Chiêu hành lễ, khách khí nói: "Lộc vương điện hạ quá khen, hạ quan bất quá nói sự thật mà thôi, năm mươi lượng bạc này tiêu cho Hộ bộ, lấy lại cũng hợp tình hợp lý."

Thái độ Bùi Tranh vẫn ôn hòa như trước, hắn lắc đầu,"Ở trước mặt bổn vương không cần phải che dấu."

Hắn nói một câu vô cùng đơn giản, lại làm cho ánh mắt Dung Chiêu trầm xuống.

Lộc vương đây là bảo cô không cần che dấu việc theo phe hắn.

Bởi vì cô luôn giữ thái độ trung lập, ai cũng không giúp, quần hùng lại mặt đứng về phía ai, vì thế kế hoạch gián điệp ba mặt của Dung Chiêu lúc trước vẫn giúp cô duy trì thân phận "nằm vùng". Hôm nay Lộc vương lại...?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi