Dung Chiêu giương cao giọng nói: "Thượng thư đại nhân, ngày mai ngài có muốn cùng chúng ta đi đưa cờ thưởng không?"
Từ thượng thư: "..."
Bóng lưng lão lảo đảo, cái gì cũng không nói, chỉ bước chân nhanh hơn.
Ngày đó.
Hộ bộ thống kê thuế ngân, con số giống như đúc dự đoán của Dung Chiêu, mười chín vạn lượng xung vào quốc khố, rất nhanh liền có nơi để đi.
Hiện giờ đang chiến tranh, nếu như không tăng thuế thì tiền trong quốc khố cũng chỉ có thể càng ngày càng ít, tốc độ tiêu hao đặc biệt nhanh.
Mà tăng thuế là điều Dung Chiêu tuyệt đối không muốn thấy.
Hiện tại nông dân trồng trọt không dễ dàng, nhất là niên đại có chiến tranh, vốn đã có thuế lại còn gặp phải quan viên lòng dạ hiểm độc tầng tầng bóc lột.
Một khi mệnh lệnh tăng thuế đưa xuống, lại không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng phải trôi dạt khắp nơi, bán mình làm nô lệ.
Dung Chiêu chưa từng đến nông thôn bên ngoài kinh thành, nhưng cô biết những người đó sống cũng không dễ dàng.
Cuộc sống của người nông dân bị bóc lột thời cổ đại là gì, e rằng người hiện đại rất khó tưởng tượng.
Thời đại này khó khăn nhất vĩnh viễn là nhân dân tầng dưới chót.
Rất nhiều người quanh năm suốt tháng ăn không ngon ngủ không đủ, vùi đầu chăm sóc mấy mảnh đất, nhìn sắc mặt ông trời để ăn cơm, thật vất vả mới có thu hoạch, thuế vừa nộp, thậm chí ngay cả hài tử trong nhà cũng nuôi không nổi!
Những đứa trẻ đầu to, nữ tử bị mua bán, nông dân gầy đến không ra hình dáng...
Cô không nhìn là vì biết mình còn chưa có năng lực thay đổi, không dám nhìn.
Hôm nay chỉ cần cô dùng chút thủ đoạn là có thể ngăn cản tăng thuế, có bao nhiêu dân chúng vì thế mà thoát khỏi cảnh bị dồn đến đường cùng?
Trên đời này, luôn có một số việc cần có người làm. không đơn giản là không tăng thuế, mà còn là giảm thuế.
Mà vì mục tiêu này, cô có thể làm rất nhiều chuyện.
Ngày thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-544.html.]
Dung Chiêu lại mang theo một đám quan viên Hộ bộ đi đưa cờ thưởng, vẫn khua chiêng gõ trống, dân chúng khắp nơi vây xem.
Quan viên Hộ bộ ở bên ngoài tươi cười, trong lòng lại hận không thể bóp c.h.ế.t Dung Chiêu.
Các bộ phận khác: "..."
May mà Dung Chiêu đi Hộ bộ a.
Từ thượng thư không muốn nói chuyện, nhìn Hộ bộ không người chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Đưa cờ thưởng xong, quan viên của Hộ bộ nhanh như chớp tháo chạy, không muốn lại xuất hiện trong tầm mắt Dung Chiêu nữa.
Mà Dung Chiêu cũng không quan tâm, cô mang theo một bản kế hoạch chạy đến hoàng cung tìm Hoàng đế.
Dung Chiêu bây giờ chính là người Hoàng đế coi trọng.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm Vĩnh Minh Đế.
Vĩnh Minh Đế tương đối nể tình, bảo các quan viên khác đến một gian phòng khác chờ, hắn ưu tiên gặp Dung Chiêu.
Trương thừa tướng ngồi trên ghế, sắc mặt không tốt lắm.
Bên cạnh, một quan viên khác cảm thán ra tiếng lòng của mọi người: "Dung đại nhân thật đúng là được Hoàng thượng yêu thích..."
Trương Trường Hành theo bản năng tiếp lời: "Nếu chúng ta có thể kiếm tiền, Hoàng thượng cũng sẽ thích, cũng sẽ ưu tiên gặp chúng ta."
Trương thừa tướng hung hăng trừng Trương Trường Hành một cái.
Cái đồ ăn trong móc ngoài này lại nói đỡ cho Dung Chiêu!
Trương Nhị vội vàng sờ sờ mũi, im lặng.
Trên thực tế, Vĩnh Minh Đế cũng không mấy vui vẻ.
Hắn nhìn đi nhìn lại bản kế hoạch đơn giản nhưng chi tiết này, nhíu mày: "Có phải là nâng thương nhân lên quá cao không? Hơn nữa còn muốn trẫm đích thân khen thưởng bọn họ, đề chữ cho thương nhân?"
Dung Chiêu ngồi đối diện, sửa lại: "Hoàng thượng, không phải đề chữ cho thương nhân, mà là đề chữ cho thương hội." Cô chậm rãi nói: "Lý do nâng thương nhân rất đơn giản, bọn họ có thể đưa tiền, chỉ cần bọn họ cho đủ tiền là có thể nâng bọn họ, thương nhân có thể nâng, tùy thời cũng có thể đánh."
Nhưng trên thực tế, một giai cấp một khi đã được nâng lên thì muốn đánh xuống cũng không phải điều dễ dàng, tương tự như thế gia.