Thang tiên sinh nhẹ giọng nói: "Điện hạ, ý của người là An vương trước năm mới có thể đoạt được tam châu?"
Giọng Bùi Hoài Bi chắc nịch,"Ta không biết bọn họ sẽ làm gì, nhưng Lộc vương cùng Ninh vương sẽ không để cho An vương được thuận lợi, Thang tiên sinh, đi mời..."
Ninh vương phủ.
Ninh vương Bùi Ngọc gấp đến độ đi quanh phòng: "Ta đã nghĩ trận chiến này không tới ba năm không có khả năng kết thúc, không nghĩ tới lại nhanh như vậy! Nếu An vương thuận lợi, năm nay hắn có thể đoạt lại ba châu, mang theo chiến công hồi kinh!"
Sau khi giành lại ba châu, chiến sự có thể kết thúc.
Đi tấn công địa bàn của người khác và đoạt lại địa bàn của mình, tính chất hoàn toàn bất đồng.
Hơn nữa Bùi Ngọc tin tưởng, lão Ngũ nhất định sẽ trở về sau khi đoạt được ba châu.
An vương mang theo chiến công hiển hách trở về, phong quang cỡ nào?
Ninh vương như kiến bò trên chảo nóng.
Nhưng các phụ tá nghĩ tới nghĩ lui, đều không đưa ra được ý kiến nào tốt.
Bùi Ngọc cắn răng: "Các ngươi còn không bằng biểu muội ta, biểu muội Uyển Quân đâu?
Hạ nhân lập tức trả lời: "Cuối năm nhiều việc, trưởng thương hội còn ở thương hội xử lý sự vụ thương hội."
Lộc vương phủ.
Bùi Tranh có vẻ bình tĩnh, Vinh thân vương cùng mấy phụ tá ngồi ở đối diện đều cẩn thận đánh giá thần sắc Lộc vương.
Vinh thân vương nhẹ giọng hỏi: "Lộc vương điện hạ, trước mắt thế nào?"
Bùi Tranh đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Tiếp tục quan sát."
Có vẻ như tạm thời hắn chưa sẵn sàng làm gì.
Nhưng thái độ của hắn lại làm cho nội tâm Vinh thân vương căng thẳng.
Dựa vào hiểu biết của Vinh thân vương đối với Bùi Tranh, giờ khắc này, hắn không có khả năng cái gì cũng không làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-605.html.]
Thái độ này của hắn hoặc là hắn đã biết gì đó, chuẩn bị chờ.
Hoặc là... hắn đã làm gì đó....
Tháng mười hai năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu.
Dung Chiêu vẫn bôn ba bên ngoài như cũ, trước mắt mỗi châu quận xây một ngân hàng, các ngân hàng ở phía nam đã khai trương xong, mọi việc tạm thời thuận lợi, Vân Châu ở tận cùng phía bắc là ngân hàng cuối cùng.
Như thế, ngân hàng Đại Nhạn đã phủ sóng khắp các châu quận.
Về phần sau này còn thành lập thêm chi nhánh hay không, đó là chuyện của sau này.
Lúc Dung Chiêu quay về kinh thành có lần lượt tuần tra tất cả ngân hàng, ngân hàng là nghiệp vụ quan trọng nhất trong tay cô, một chút sai lầm cũng không thể có.
Tuyến đường Nam Bắc cũng chính là "Vĩnh Minh Lộ" cũng đã hoàn toàn xây xong vào tháng mười một.
Hiện nay thu nhập của ngân hàng có một phần vào quốc khố, quốc gia lớn, mỗi ngày đều dùng không ít tiền, còn có một phần lại đưa vào xưởng đóng tàu.
Chiến tranh đốt tiền, nghiên cứu pháo binh bên Công bộ cũng đốt tiền.
Vĩnh Minh Đế đã lâu không quan tâm ngân hàng thu được bao nhiêu tiền, lại còn dư bao nhiêu tiền, hắn sợ chính mình bị dọa sợ, toàn bộ tiền của triều Đại Nhạn đều tập trung ở ngân hàng, con số kia tuyệt đối kinh người.
Mà dưới sự "trợ giúp" của Dung Chiêu, tiền có thể sử dụng cũng không còn lại bao nhiêu.
Cô ở bên ngoài công tác, không biết kinh thành đã biến thiên.
Tháng chạp năm Vĩnh Minh thứ hai mươi sáu, một năm này có rất nhiều chuyện tốt phát sinh, toàn bộ triều Đại Nhạn phát triển không ngừng, cuộc sống dân chúng mắt thường có thể thấy được trở nên tốt hơn, cho dù biên quan còn đang đánh giặc.
Cuộc chiến cũng diễn ra suôn sẻ, trước mắt đã giành lại được hai châu. Mọi người đều cho rằng một tháng cuối cùng này sẽ chỉ tốt hơn, hoàn mỹ vẽ một đường kết thúc năm Vĩnh Minh hai mươi sáu.
Tuy nhiên.
Giữa tháng mười hai có binh sĩ cấp báo, An vương và An Bắc tướng quân lại chiếm một nửa Tầm Châu, Vĩnh Minh Đế mừng rỡ.
Triều thần và dân chúng cũng đều vui vẻ đón năm mới, đều cho rằng năm nay có thể mang theo phần vui vẻ này trải qua một năm tốt đẹp hơn...
Bảy ngày sau, hai mươi bốn tháng chạp năm Vĩnh Minh hai mươi sáu, có tin từ biên quan...