MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Ngày mười chín tháng mười hai, khi An vương và An Bắc tướng quân chuẩn bị nhất cử đoạt lấy Tầm Châu chúc mừng năm mới, Bắc Yến sử dụng bí thuật Thiên Hàng Kinh Lôi, mấy vạn thiết ky Bắc Yến và quân Tây Bát đánh cho đám người An vương trở tay không kịp.

An Bắc tướng quân hy sinh, An vương ngã xuống núi tuyết, sinh tử không biết.

Tầm Châu toàn bộ bị chiếm, mà Đan Châu mới cướp lại không bao lâu cũng bị giành mất, may mà Trấn An tướng quân kịp thời sử dụng pháo mới có thể đánh lùi được thiết ky Bắc Yến và quân Tây Bát đột nhiên xuất hiện.

Đồng thời, ở Yến Vân lục châu có lời đồn đãi, Đại Nhạn tháng chạp hưng binh, cho nên trời giáng sấm sét trừng phạt Đại Nhạn.

Tin tức đưa đến trong cung.

Vĩnh Minh Đế trực tiếp ngã xuống, toàn bộ kinh thành đều giới nghiêm.

Dung Chiêu mới hồi kinh không lâu, lập tức bị thị vệ đưa vào cung.

Cô cau mày.

Vĩnh Minh Đế ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, nếu Vĩnh Minh Đế c.h.ế.t vào lúc này, cô sẽ phiền toái.

Sắc mặt Dung Chiêu thập phần khó coi.

Vừa mới bước vào cửa cung, đằng trước, Cẩn vương mặc một bộ áo lông cáo màu trắng, đội gió tuyết chờ cô.

Thấy cô vào cung, Bùi Hoài Bi lập tức nghênh đón.

Hôm nay gió tuyết rất lớn, hắn đi vài bước tới trước mặt Dung Chiêu, phất tay bảo thị vệ rời đi, lúc này mới mở miệng: "Ta dẫn ngươi vào."

Dung Chiêu gật đầu.

Hai người đi song song, cho dù ở trong gió tuyết vẫn đi rất nhanh.

Hiện tại có đường xi măng, cho dù tuyết lớn cũng sẽ không làm quần áo bị dính bẩn.

Dường như biết cô sốt ruột cái gì, Bùi Hoài Bi hạ giọng: "A Chiêu, Hoàng thượng không sao, sau khi hôn mê rất nhanh đã tỉnh lại, chỉ là tâm tình không tốt, đã c.h.é.m vài người, ngươi cẩn thận một chút."

Dung Chiêu thở dài một hơi, nội tâm căng thẳng cũng thả lỏng.

Chuyện của cô không thể kéo dài được nữa. Thân thể Vĩnh Minh Đế không tốt, vạn nhất ngày nào đó ngã xuống?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-606.html.]

Trong nháy mắt Dung Chiêu hạ quyết tâm.

Về phần chiến sự, mọi thứ vốn đều nằm trong dự liệu, nhưng hiển nhiên đã xảy ra một vài thứ ngoài ý muốn của cô.

Dung Chiêu thấy xung quanh không có ai, cũng hạ giọng: "Tây Bát xuất binh đi giúp Bắc Yến là muốn đối địch với Đại Nhạn triều? Thiên Hàng Kinh Lôi kia là thuốc nổ?"

Những vấn đề này, cô chỉ có thể hỏi Bùi Hoài Bi.

Đại khái cũng chỉ có hắn mới thẳng thắn nói cho cô biết.

Cẩn vương nhẹ nhàng gật đầu.

Dung Chiêu dừng bước, nhìn về phía hắn, ánh mắt nghiêm túc, tuyết quá lớn, Bùi Hoài Bi không thấy rõ vẻ mặt và ánh mắt của cô.

Chỉ nghe cô nhẹ giọng hỏi: "Không phải ngươi chứ?"

Bùi Hoài Bi dừng chân, ánh mắt có chút bi thương.

Lập tức, hắn lắc đầu, thanh âm rất nhẹ: "Không phải."

Lúc trước hắn làm chuyện như vậy, trách không được hôm nay A Chiêu không muốn tin hắn...

Bùi Hoài Bi vốn không cảm thấy lạnh, thậm chí rất vui vẻ khi nhìn thấy Dung Chiêu, bây giờ lại cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, tuyết như lưỡi đao ghim sâu vào da thịt hắn.

Dung Chiêu nghe vậy, tiếp tục nhấc chân đi về phía trước, rất nhanh đi đến bên cạnh hắn.

Bùi Hoài Bi thấy được vẻ mặt của cô, thần sắc cực kỳ phức tạp.

Giọng Dung Chiêu khàn khàn: "Lần này thật sự có người cấu kết Bắc Yến..."

Chuyện thuốc nổ vẫn luôn là bí mật, không có khả năng sẽ có người biết.

Cho dù Bắc Yến bên kia hoài nghi Thiên Hàng Kinh Lôi có vấn đề, cũng không có khả năng nhanh như vậy đã nắm được cách chế tạo thuốc nổ, còn dùng nó công kích quân đội Đại Nhạn.

Đây chính là điều Dung Chiêu không ngờ tới.

Nội tâm của chính trị gia quả thật sâu không thấy đáy, cái gì b*n n**c không b*n n**c, cái gì chiến tranh thắng bại, quốc thổ có mất cũng không quan trọng bằng tranh quyền đoạt thế.

Cô đã mất rất nhiều thời gian và tiền bạc để giúp cho cuộc chiến diễn ra suôn sẻ. Hôm nay lại hoàn toàn thay đổi, mấy hàng chữ ngắn ngủi trên quân báo, người c.h.ế.t chỉ sợ so với lúc trước cộng lại đều nhiều hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi