Trương Trường Ngôn muốn tức chết, mắng to: "Đừng nói nữa, tức c.h.ế.t ta rồi, đại ca ta cũng thật là, đã giấu diếm đến bây giờ, tại sao không giấu tiếp đến khi chia hoa hồng?"
Sau khi đánh bọn họ một trận, giấy nợ cổ phần cũng bị Trương thừa tướng lấy đi, tiền tiêu vặt còn không cho bọn họ, tiền chia hoa hồng có thể cho bọn họ sao?
Khổ là bọn họ ăn.
Tiền cuối cùng cho cha bọn họ, không tức sao được?
Nghĩ thôi cũng thấy bực mình.
Trương Trường Hành cũng cạn lời với đại ca mình.
Sớm không nói muộn không nói, sắp tới lúc phát tài hắn lại nói!
Trương Trường Hành không muốn nhắc lại chuyện này.
Hắn nghe động tĩnh bên ngoài, cảm thán: "Dung Chiêu đúng là lợi hại, thiếu nợ hơn trăm triệu, trời ạ, đời này ta chưa từng nghe qua con số hơn trăm triệu lượng!"
Hơn trăm triệu lượng, vậy phải bao nhiêu tiền a?
Quan Mộng Sinh cũng đồng ý gật đầu, vẻ mặt kính sợ,"Món nợ này cũng chỉ có Dung Chiêu mới có thể giải quyết, dân chúng còn lo lắng Dung Chiêu gặp chuyện không may, ta thấy không thể nào. Hiện tại ngay cả ba vị hoàng tử, Trương gia các ngươi và Từ gia còn không dám động tới một ngón tay của Dung Chiêu, Hoàng thượng càng xem hắn như châu báu..."
Ai không biết, hại Dung Chiêu tương đương hủy diệt Đại Nhạn triều?
Tiền của dân chúng đều ở ngân hàng, Dung Chiêu gặp chuyện không may sẽ khiến dân chúng phẫn nộ có được hay không?
Càng đừng nói là biên quan còn đang đánh giặc, nếu xảy ra chuyện, Đại Nhạn triều xong đời.
Bùi Thừa Quyết: "Mấy hôm trước còn có lời đồn nói Dung Chiêu là nữ tử..."
Trương Trường Ngôn bĩu môi, không cho là đúng...
"Tin đồn không đả thương được hắn, đừng nói cái gì Dung Chiêu là nữ tử, hiện tại cho dù nói hắn là quỷ, vậy cũng phải ngoan ngoãn ở lại dương gian thu dọn tàn cục!"
Hình dung này tuy rằng cổ quái, nhưng rất chuẩn xác. Từ xưa đến nay đều có truyền thuyết hàng yêu trừ ma, nhưng nếu yêu ma kia thiếu tiền khắp thiên hạ... Ngươi xem có ai đi diệt trừ hắn không?
Ba người đồng ý gật đầu....
Sau nhật báo, lại qua hai ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-619.html.]
Ngày mười hai tháng hai năm Vĩnh Minh hai mươi bảy.
Hôm nay không phải đại triều hội, nhưng biên quan có chiến sự, trong triều còn đang điều tra kẻ thông đồng với địch, cho nên có tiểu triều hội, rất nhiều người ra vào cung gặp Hoàng thượng.
Hôm nay không phải vào triều, không có nhiều quy củ, không cần phải mặc quan phục.
Bởi vậy trước cửa cung, các quan viên lui tới có người mặc quan phục, cũng có người mặc thường phục.
Ngày thường, ngay cả đại triều hội Dung Chiêu cũng thỉnh thoảng không muốn di.
Hôm nay tiểu triều hội, cô lại thay quần áo tiến cung.
Cô cưỡi một con ngựa trắng, vô cùng nhàn nhã xuất phát từ An Khánh Vương phủ đi ra ngoài, mang theo một trăm hộ vệ cùng với ba mươi ám vệ Hoàng thượng ban tặng, một đám người trùng trùng điệp điệp, từ xa vừa nhìn đã biết là ai.
Nhưng hôm nay thì khác, tất cả những người nghe thấy động tĩnh đều ngẩng đầu nhìn lên, lại bình tĩnh thu hồi tầm mắt.
Ừm, là Dung thế tử.
Hả?
Là Dung thế tử?!
Tầm mắt vừa thu hồi lại lần nữa mãnh liệt nhìn sang, đầu cứng đờ, thần tình kinh ngạc, đồng tử chấn động.
"Xoảng!"
"Răng rắc!"
Có người làm rơi đồ trên tay xuống đất, có người đập bể cái bát đang cầm, còn có người đứng không vững, đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, hai mắt dại ra nhìn bạch mã.
Dung Chiêu mặc một bộ hồng y lộng lẫy lại chói mắt, cô hôm nay mặc Hồn Mộng Oanh trên người, trên đầu búi tóc chữ thập tinh xảo.
Hồng y tương xứng với nốt ruồi đỏ trên trán, đẹp như mặt trời rạng rỡ, lấp lánh lóa mắt. Cô gật đầu với người bên đường, giống như thường ngày, vẫn cười nhàn nhạt, phong thái phiêu dật.
Tiếng vó ngựa lộp bộp vang lên, thân ảnh đỏ rực trên lưng ngựa trắng dẫn đầu, mang theo một đội ngũ khổng lồ quen thuộc, chậm rãi đi ngang qua đường Phong Hoa.
Có người dụi dụi mắt, thấy rõ mặt Dung Chiêu.
Ừm, là mặt của An Khánh Vương thế tử.