MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Dung Chiêu vươn một bàn tay, vô cùng thẳng thắn: "Năm lượng bạc."

Dung Vĩ: "..."

Ông hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa hoài nghi mình nghe lầm.

Năm lượng bạc...

Dung Chiêu hôm nay cùng tứ đại thân vương ăn cơm ở Đức Thuận Hiên, Đức Thuận Hiên kia giá cả cực cao, năm lượng bạc này sợ là ở Đức Thuận Hiên cũng không gọi được một bàn đồ ăn!

Tên này thậm chí ngay cả tiền cơm cũng không mang theo, đây là chắc chắn tứ đại thân vương sẽ trả tiền giúp cô sao?

Dung Vĩ cả người đều không khỏe.

Ông giơ tay lên ôm n.g.ự.c mình.

Dung Chiêu cũng hành lễ: "Phụ thân, vậy hài nhi cáo lui trước."

Nói xong cô xoay người rời đi.

Dung Vĩ lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lên tiếng: "Ai, chờ một chút!"

Thấy bóng lưng Dung Chiêu và người hầu đã biến mất, ông cầm lấy cái hộp bên cạnh nhét vào tay Tạ Hồng.

"Chỗ này có bốn vạn lượng, ngươi mau đuổi theo thế tử, lát nữa nếu cần thì lấy ra. Thời gian không kịp, ta tạm thời chỉ gom góp được chừng này, bảo tứ đại thân vương khoan hồng một chút, bổn vương sẽ từ từ trả."

Tạ Hồng ngẩn người, nhanh chóng tiếp nhận hộp ngân lượng đuổi theo Dung Chiêu.

Vương gia còn nói mặc kệ, rõ ràng là sợ thế tử không có tiền trả.

Lúc Tạ Hồng đuổi theo ra cửa, xe ngựa của Dung Chiêu đã rời đi, lão chỉ có thể ngồi một chiếc xe ngựa khác đuổi theo, rốt cuộc chậm một bước, không giao được hộp ngân lượng cho thế tử trước khi tiến vào Đức Thuận Hiên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-68.html.]

Tứ đại thân vương đã sớm đến.

Hết cách, thân là chủ nợ đến thu tiền, tứ đại thân vương càng lo lắng không yên, còn chưa tới buổi trưa đã sớm đến Đức Thuận Hiên chờ bên trong nhã gian.

Không ai chú ý hôm nay bầu không khí Đức Thuận Hiên rất khác thường. Trương Trường Hành cùng Trương Trường Ngôn len lén đợi ở góc đại sảnh, chờ Dung Chiêu cùng tứ đại thân vương gặp mặt xong sẽ lập tức tung "tin đồn" công kích Dung Chiêu.

Nhạc thân vương từ cửa sổ nhìn ra ngoài, phía dưới người đi đường vội vàng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nghị luận.

Hắn cảm thán nói: "Bên ngoài khắp nơi đều nghị luận pháo hoa đêm qua, đều nói đó là thần vật bất phàm."

Lộc thân vương rót chén trà, chép miệng: "Pháo hoa rất độc đáo, nhưng không có công dụng thực tế, bọn họ không biết rượu và thức ăn trên yến tiệc Phúc Lộc Trang mới là tuyệt nhất."

Hắn quay đầu hỏi Vinh thân vương: "Nhị ca, đầu bếp quý phủ của ngươi lợi hại nhất, làm tới đâu rồi?"

Vinh thân vương lắc đầu: "Cũng bình thường thôi, có vài món ăn tạm được, có vài món bắt chước không được tốt lắm."

Nhạc thân vương cũng thở dài: "Đầu bếp quý phủ ta cũng rất bình thường, trong chuyện này chỉ sợ cần có chút bí quyết, phải xuống tay với Phúc Lộc Trang lấy cho bằng được công thức."

Lộc thân vương lắc đầu: "Công thức là căn cơ của Phúc Lộc Trang, Dung Chiêu nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt, để cho mấy đầu bếp bọn họ gặp nhau trao đổi, yến tiệc lần sau chúng ta mang theo đầu bếp, nhất định có thể bắt chước được."

Vinh thân vương mím môi, cũng nhớ lại món ngon tối hôm qua,"Ngoại trừ đồ ăn ra, bánh ngọt kia hoàn toàn không thể bắt chước, đầu bếp do Dung Chiêu treo giải thưởng mười vạn lượng rất có bản lĩnh."

Nhạc thân vương: "Chắc chắn sẽ nghĩ ra được biện pháp bắt chước."

Vinh thân vương gật đầu: "Đúng, sớm muộn gì cũng có thể nghĩ ra biện pháp, ăn qua thức ăn của Phúc Lộc Trang, ta bây giờ ăn đồ quý phủ của mình cũng không có mùi vị."

Du thân vương vốn đã có chút phiền não bị bọn họ nói thèm thuồng, không kiên nhẫn nói: "Dung thế tử sao còn chưa tới? Tiểu thế tử lại để tứ đại thân vương chờ hắn, bản vương chờ đói bụng rồi! Thật sự là mặt mũi rất lớn!

Nhạc thân vương đề nghị: "Nếu không chúng ta dọn thức ăn lên trước, ta cũng đói bụng."

Lúc này đang là lúc ăn cơm, bốn người đều có chút đói bụng.

Đang lúc bọn họ muốn gọi món ăn, một đạo thanh âm vang lên: "Bốn vị vương thúc, tiểu chất đến chậm, kính xin các vị vương thúc tha thứ"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi