MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Nói xong một thân ảnh gầy gò bước vào nhã gian, Dung Chiêu mặt như quan ngọc, mắt phượng hơi nhếch, khóe miệng mang theo ý cười, rõ ràng gầy gò lại có một phen khí thế, sống lưng thẳng tắp, lúc đi ngọc bội chạm vào nhau, tư thái thong dong mà ưu nhã.

Trên tay cô cầm một bầu rượu, góc áo viền vàng xòe ra, chậm rãi đi tới, hai tròng mắt mỉm cười sâu không thấy đáy.

Bốn người hơi ngẩn ra.

Người phong đạm vân khinh nhường này, thật sự sẽ trả tiền chứ?

Nhã gian chỉ có một cái bàn tròn, đặt năm cái ghế, chỉ còn lại một cái, hiển nhiên là để lại cho Dung Chiêu.

Dung Chiêu giơ tay hành lễ, lập tức tự nhiên đặt bầu rượu lên bàn, sửa sang ống tay áo xong cũng ngồi xuống.

Động tác kia giống như quan hệ giữa bọn họ cực kỳ thân thiết, không cần khách khí.

Vinh thân vương sờ sờ bụng, hừ lạnh một tiếng.

Du thân vương lười nhiều lời, trực tiếp đưa tay: "Nếu Dung thế tử đã đến, vậy trả tiền trước đi, chúng ta đều mang theo giấy nợ."

Thái độ của tứ đại thân vương rất rõ ràng, bọn họ muốn tiền trước.

Dung Chiêu nợ bọn họ tám vạn lượng, rốt cuộc sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lấy lại được tiền, trước tiên nhận tiền tới tay, đến lúc đó tùy tiện thu thập cái tên đắc tội với bọn họ này.

Dung Chiêu nghe vậy, vươn tay cầm ấm trà rót cho mình một ly, thanh âm ôn hòa: "Vương thúc đừng gấp."

Lộc thân vương cũng hừ một tiếng: "Chúng ta chờ ngươi lâu như vậy, đã chờ đến mức đói bụng, chẳng lẽ còn muốn chúng ta tiếp tục chờ?"

Kỳ thật tiền cũng có thể ăn xong mới trả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-69.html.]

Nhưng bốn người này hiển nhiên là sốt ruột, muốn trước khi ăn cơm lấy được tiền.

Dung Chiêu bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nói: "Vương thúc, vậy Dung Chiêu cũng không giấu diếm, ta không có tiền để trả."

Cửa nhã gian đã đóng lại, thanh âm bên ngoài bị ngăn cách, chỉ còn lại bầu không khí yên tĩnh quỷ dị đến cực hạn trong phòng. Du thân vương vỗ bàn, phẫn nộ đứng lên: "Ngươi đùa giỡn chúng ta?!"

Vinh thân vương sắc mặt âm trầm: "Dung thế tử đây là có ý gì? Giấy vay nợ của ngươi còn ở trên tay chúng ta, đã nói kỳ hạn ba tháng, ngươi không có tiền, phụ thân ngươi cũng không có tiền sao?"

Lộc thân vương cùng Nhạc thân vương không nói chuyện, nhưng ánh mắt rất không hữu hảo.

Dung Chiêu vội nói: "Các vương thúc bớt giận, Dung Chiêu không có tiền, nhưng quả thật sẽ cho các vương thúc một câu trả lời thỏa đáng."

Cô bưng chén trà, thở dài: "Phụ thân quả thật cho Dung Chiêu tám vạn lượng, nhưng Dung Chiêu không muốn tiêu tiền An Khánh Vương phủ, chỉ muốn dựa vào chính mình gây dựng sự nghiệp, trước đây không muốn, sau này cũng không muốn."

Du thân vương đã sớm tức giận đến mức hận không thể trực tiếp nện c.h.ế.t Dung Chiêu.

Ba đại thân vương khác cũng cảm thấy không vui, nhưng Dung Chiêu còn ở chỗ này, hắn chạy không thoát.

Nhạc thân vương cười lạnh: "Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi lúc trước treo giải thưởng mười vạn lượng, mượn chúng ta tám vạn lượng, hai vạn lượng còn lại chẳng lẽ không phải tiền của An Khánh Vương phủ?"

Dung Chiêu lắc đầu: "Không phải, hai vạn lượng còn lại là tiền một vị hảo hữu trong kinh đầu tư vào Phúc Lộc Trang, hắn đầu tư hai vạn lượng cho ta, chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần Phúc Lộc Trang."

Dừng một chút, cô thở dài: "Cho nên Dung Chiêu mới nói Dung Chiêu không có tiền, không dám lừa gạt vương thúc, Phúc Lộc Trang khai trương bảy ngày, thu về hơn hai vạn lượng, trong đó có hơn tám ngàn lượng đều là của một vị cổ đông khác."

Lời này có chút gian trá.

Bất cứ việc làm ăn nào, chỉ nói doanh thu không nói biên lợi nhuận đều là gian trá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi