MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Phúc Lộc Trang quả thật kiếm tiền, nhưng Phúc Lộc Trang mỗi lần yến tiệc phí tổn cực cao, từ nhân lực đến rượu và thức ăn trong yến tiệc, rồi đến sản xuất pháo hoa, tất cả đều là đồ chơi đốt tiền.

Thế nhưng Tứ đại thân vương không biết.

Dung Chiêu thẳng thắn nói không có tiền, còn nhắc đến thu nhập, bọn họ đương nhiên cho rằng là thật, không cảm thấy Dung Chiêu đang nói dối.

Lời của cô mặc dù có chút danh từ chưa từng nghe qua, nhưng tứ đại thân vương đều hiểu là có ý gì.

Lập tức, bốn người hít một hơi khí lạnh.

Phản ứng đầu tiên của họ là...

Phúc Lộc Trang thật có tiền!

Mới bảy ngày mà đã có hai vạn lượng thu nhập!

"Nhà đầu tư" kia đầu tư hai vạn lượng, lúc này mới bao lâu, vậy mà đã hồi vốn tám ngàn lượng.

Một mối làm ăn lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy?

Tứ đại thân vương lại động tâm, ý niệm muốn bắt chước Phúc Lộc Trang lại càng rục rịch.

Nhạc thân vương truy vấn: "Là ai hợp tác với ngươi?"

Người nọ thật đúng là có chút nhìn xa trông rộng, thế mà tin tưởng Phúc Lộc Trang có thể làm tốt, sớm bỏ tiền đầu tư Phúc Lộc Trang, hai vạn lượng cũng không phải con số nhỏ.

Đương nhiên người nọ chung quy vẫn kiếm được tiền, còn đặc biệt nhiều.

Dung Chiêu lại lắc đầu, vẻ mặt cảm thán: "Dung Chiêu đã hứa không thể tiết lộ thân phận của hắn, sợ rằng sau này hắn tình nguyện mới có thể báo cho thế nhân biết."

Vinh thân vương lạnh lùng nhìn Dung Chiêu: "Ngươi đã muốn mở Phúc Lộc Trang, lúc trước mượn hai vạn lượng sao không mở lời gọi ta cùng hợp tác?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-70.html.]

Việc làm ăn của Phúc Lộc Trang hiển nhiên rất có tiền đồ.

Người ta lấy ra hai vạn lượng, lúc này mới ba tháng đã kiếm được tám ngàn, bọn họ cũng lấy ra hai vạn lượng, hiện tại Dung Chiêu còn nói không có tiền trả... Quả nhiên là làm cho người ta tức giận.

Huống hồ coi như là trả, tiền cho mượn ba tháng một đồng tiền lãi cũng không có, cùng là cho mượn hai vạn lượng, vị cộng sự kia lại có thu nhập kếch sù cuồn cuộn không ngừng.

Ánh mắt Du thân vương âm độc như muốn ăn tươi nuốt sống Dung Chiêu.

Dung Chiêu thở dài: "Ba tháng trước An Khánh Vương phủ lao đao, Dung Chiêu sao có thể lấy chuyện hợp tác ra làm khó bốn vị vương thúc?"

Trên mặt cô lộ ra nụ cười cảm kích: "Ta vốn cũng chỉ là mượn người kia hai vạn lượng, nhưng tháng trước hắn nghe nói ta muốn mở Phúc Lộc Trang, tỉ mỉ hỏi qua pháo hoa cùng rượu và thức ăn liền đem giấy nợ hai vạn lượng chuyển thành bốn phần lợi nhuận Phúc Lộc Trang, còn nói tin tưởng ta, nếu Phúc Lộc Trang không thành cũng không cần trả."

Như rơi vào hồi ức, Dung Chiêu tràn ngập cảm kích...

"Người hợp tác nói Phúc Lộc Trang tất cả đều là Dung Chiêu phụ trách, hắn chỉ xuất tiền, chỉ cần bốn phần. Khi đó Phúc Lộc Trang còn chưa hoàn thành, Dung Chiêu không có tiền trả, hắn chịu bỏ vốn kỳ thật là trợ giúp ta, tất cả đều là hảo tâm, có thể quen biết hắn thật sự là Dung Chiêu may mắn."

"Cũng bởi vậy, sau này Phúc Lộc Trang cho dù kiếm bao nhiêu tiền, bốn thành lợi nhuận Dung Chiêu nhất định sẽ đưa đúng hạn cho hắn!"

Tứ đại thân vương: "..."

Một tràng dài của Dung Chiêu trực tiếp làm bọn họ trầm mặc.

Ánh mắt bọn họ trở nên cổ quái, Vinh thân vương nhìn Dung Chiêu càng giống như nhìn một tên ngốc.

Dung thế tử này là kẻ ngốc sao?

Nghe những lời vừa rồi, người nọ ngay từ đầu rõ ràng giống như bọn họ, dùng hai vạn lượng đổi giấy nợ để gây khó dễ An Khánh Vương phủ.

Sau đó thấy gây khó dễ không được An Khánh Vương phủ, lại thấy pháo hoa, rượu và thức ăn của Phúc Lộc Trang, biết phương diện này rất có tiền đồ, lập tức đem nợ chuyển thành đầu tư.

Mọi thứ ở Phúc Lộc Trang đều là Dung Chiêu quán xuyến, những việc còn lại cũng là Dung Chiêu lo lắng, người nọ chỉ lấy hai vạn lượng liền hưởng thụ bốn phần lợi nhuận...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi