MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Như vậy, Hoàng đế tương lai ở giữa Cẩn vương và An vương.

Khi nào vào kinh, là mấu chốt.

Bùi Hoài Bi nhìn mắt của cô, thanh âm nhẹ nhàng: "Sau khi An vương chết."

Không phải Lộc vương chết, mà là An vương chết.

Đồng tử Dung Chiêu quả nhiên chấn động.

Lập tức, cô mím môi hỏi: "Nếu ngươi thua cược thì thế nào?"

Bùi Hoài Bi: "Vậy đó chính là số mạng của ta."

Dung Chiêu hít sâu một hơi, không nhìn hắn nữa, tầm mắt nhìn về vạn nhà đèn đuốc phía trước.

Tâm tình vẫn không bình tĩnh.

Đêm nay là một hồi dạ đàm vô cùng đơn giản, nhưng lại tiết lộ quá nhiều tin tức, cũng biết quá nhiều bí mật.

Dung Chiêu tự nhận là một nhà tư bản, chuyện cô muốn làm không giống với những hoàng tử hoàng tôn này, cho nên không tham dự đoạt đích, cũng không tò mò.

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, đoạt đích đã đi vào kết thúc cuối cùng.

Ai thắng ai thua, phải xem kết cục c.h.é.m g.i.ế.c của bọn họ.

Trên vai có một cái đầu nhẹ nhàng dựa vào, không dùng sức, chỉ là hơi kề sát.

Là Cẩn vương.

Lưng gánh vác rất nhiều thứ, cũng bố trí cẩn thận, hiện tại chỉ chờ đợi kết cục.

Hắn cũng không phải nắm chắc phần thắng, cũng đồng dạng sẽ cảm giác nặng nề khó chịu.

Nhưng bên cạnh A Chiêu, nhìn A Chiêu, hắn liền cảm thấy vô cùng an tâm.

Bùi Hoài Bi nhẹ nhàng nói: "A Chiêu, vô luận ngươi muốn làm gì, hãy ở nơi ta thấy được, có được không?"

Dung Chiêu không trả lời....

Ngày thứ hai, ngày 7 tháng 9 năm Vĩnh Minh 27, Dung Chiêu khởi Ngày 11 tháng 9, Dung Chiêu nhận được tin tức, kinh thành dị động.

Lúc này đám người Thôi Vân Từ đã sớm bị áp giải về kinh, kết quả thẩm vấn đã có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-712.html.]

Mà Triệu Du ra roi thúc ngựa, đã mang theo chứng cớ hồi kinh.

Có dị động là bình thường.

Ngày 12 tháng 9, Dung Chiêu vào kinh.

Toàn bộ kinh thành đều trở nên cực kỳ yên tĩnh, như là yên bình trước bão táp, dưới lớp vỏ an yên là quỷ dị khắp nơi.

Cô trực tiếp trở về An Khánh Vương phủ.

Dung Vĩ không nghĩ tới cô lúc này trở về, vội vàng đứng lên hô to: "Sao con lại về đây? Con có biết cục diện trong kinh hiện tại thế nào không?"

Ông còn tưởng rằng Dung Chiêu sẽ trở về sau khi sự tình kết thúc, bây giờ sao lại đột nhiên trở về?!

Dung Chiêu lắc đầu: "Con trở về rất khiêm tốn."

"Có khiêm tốn cũng không có khả năng không ai phát hiện, hiện tại ai không phải là dây cung căng chặt?" Dung Vĩ gấp đến độ không chịu được, hận không thể lại đem cô đẩy ra kinh.

Dung Chiêu cười nói: "Chính bởi vì đầu là dây cung căng chặt, cho nên không ai sẽ hành động thiếu suy nghĩ, thời điểm này ngược lại không ai bận tâm đến con, Hoàng thượng cũng sẽ không triệu con tiến cung."

Hiện tại ai quản cô là Thái phó của Thái tử?

Phải xác định Thái tử trước đã!

Nếu không phải là người bị cuốn vào trận phong ba này, tỷ như Lộc vương đảng, Thôi gia, Trương gia, Triệu gia vân vân, những người khác đều không cần để tâm.

Hiện tại thế cục khẩn trương, cô ngược lại không có gì nguy hiểm.

Tuy nói cô ở Minh Châu phá hỏng chuyện của Lộc vương, nhưng Lộc vương hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm, tuyệt đối không rảnh nhằm vào cô.

Cô ở dân gian có chút danh tiếng, lúc này cô gặp chuyện không may, tuyệt đối ảnh hưởng không nhỏ.

Cho nên, cô ngược lại an toàn.

Dung Vĩ vẫn chưa thả lỏng, ngược lại càng thêm vội vàng, hạ giọng: "A Chiêu, hôm trước Hoàng thượng đã bất tỉnh, hai ngày nay Lộc vương ngày Dung Chiêu: "Nếu hắn đăng cơ, con cho dù ở đâu cũng chạy không thoát."

Dừng một chút, cô nói: "Huống hồ con có thể chạy, mọi người thì sao? Kinh thành nếu loạn, con càng nên trở về tọa trấn An Khánh Vương phủ."

Dung Vĩ ngẩn ra.

Sau một lúc, ông thở dài: "Cuối cùng là chúng ta liên lụy con."

Dung Chiêu lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi ông: "Kinh thành hiện giờ rốt cuộc là tình huống gì? Trương gia thế nào?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi