MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Đầu xuân, trời vẫn như trước lạnh đến thấu xương, vẫn là một màu trắng mênh mông bát ngát.
Sân tĩnh mịch, trong căn phòng lịch sự tao nhã, giờ phút này có một người ngồi đối diện với cửa sổ, những ngón tay nhỏ bé nâng quai hàm thanh tú, trên vai khoác một dải lụa trắng mỏng, một thân màu trắng, ngay cả khuôn mặt nhỏ dưới ánh trăng đều có chút tái nhợt, cả người cơ hồ dung nhập với tuyết ở bên ngoài.
Lúc này khuôn mặt của nàng mang theo vẻ lạnh nhạt u sầu, một đôi mắt trong trẻo cô đơn nhìn hư vô về phương xa.
Đôi môi như cánh hoa ánh đào của nàng khẽ động, “Khụ…..”. Một trận gió lạnh thổi qua, làm cho nàng không khỏi ho, cũng đem dòng suy nghĩ của nàng quay lại hiện thực.
Đột nhiên, một cái áo choàng khoác lên vai của nàng, “ Gió đêm lạnh, ngươi không bên ngồi cạnh cửa sổ kẻo trúng gió.”
Gương mặt của người đi tới lộ ra vẻ lo lắng.
Long Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên cười nhẹ, nhìn về phía Long Thanh Thanh nói: “Sao muội lại tới đây, tỷ không phải đã nói, mấy ngày nữa tỷ sẽ đến tìm muội sao?”
“Ta nghe nói phân đàn phía Namxảy ra chuyện, lo lắng nên tới đây.”

Thanh thanh chầm chậm ngồi bên cạnh Phiêu Phiêu, nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Phiêu Phiêu khẽ thất thần.
“Việc này muội không cần để ý tới. Đúng rồi, muội nói đi, mấy ngày nay muội làm gì, tỷ tặng liên hương cùng huyết yến, muội đã dùng chưa?”
Khuôn mặt u sầu của Long Phiêu Phiêu đã sớm ấn đi khi Thanh Thanh xuất hiện, nàng cũng không muốn để cho Thanh Thanh nhìn thấy bộ mặt kia của mình.
“ Lời của ngươi nói với ta khi nào thì như gióthoảng bên tai, đều vơi đi phân nửa?” Thanh Thanh nở nụ cười bên miệng, tay nàng lướt nhẹ qua mái tóc mình: “Tóc của ta có chút rồi loạn, Phiêu Phiêu ngươi giúp ta chải lại được không?”
Phiêu Phiêu còn chưa nhìnkĩ đã bị Thanh Thanh kéo dậy.
“ Muội chính là đã rất lâu rồi không cho tỷ chải đầu, trước kia tỷ muốn trải đầu uội lại còn bị muội chê tay nghề không tốt, lần này làm sao vậy?”
Nhìn Thanh Thanh đang ngồi ở trước gương đồng, Phiêu Phiêu tuy rằng ngoài miệng nói lời chế nhạo nhưng tay vẫn cầm lược gỗ, đứng ở phía sau Thanh Thanh, vuốt ve những sợi tóc đen nhánh trên đầu.
“ Phiêu Phiêu, trên đời này trừ bỏ mẫu thân, người chính là người thân duy nhất của ta.”

Thanh Thanh điềm tĩnh ngồi ngay ngắn trước gương đồng, xuyên thấy nhìn qua mặt gương đã ố vàng, hình ảnh Phiêu Phiêu đằng sau đang giúp mình chải đầu, đôi mắt đen láy không rời đi khỏi hình ảnh kia…
Phiêu Phiêu đang cầm lược trải đầu bỗng nhiên run rẩy một chút, hốc mặt giống như có cái gì đó, cũng rất nhanh bị nàng chặn lại: “Thanh Thanh muội còn nhớ không, trước kia chúng ta đã từng nói qua, mặc kệ sau này chúng ta ai xuất giá trước, đối phương đều giúp mình chải đầu, hơn nữa đều phải là kiểu tóc đẹp nhất Lam Nguyệt.”
“Đúng vậy….”
Cho nên, xuất giá trước, muốn ngươi trải đầu cho ta một lần…..
“ Thanh Thanh, nếu có một ngày tỷ và muội đầu lập gia đình, tỷ không thể ở bên cạnh muội, muội……”
Thanh Thanh vẫn giữ im lặng, chính sự im lặng quá phận của nàng đxa làm cho nhưng người kia kiêu ngạo.
Nàng đã nói nhiều lần với Thanh Thanh nhưng Thanh Thanh cũng chỉ cười trừ.
Nhưng lần này nếu chính mình không trở về…….
Có ai vì nha đầu kia trải đầu, sẽ có ai yêu thương nàng?
Nhưng nếu không đi, Thanh Thanh sẽ thay mình xuất giá sang Yến Quốc…..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi