MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Thanh Thanh thẳng lưng lên, quay trở lại, tay dễ dàng bắt lấy tay của Phiêu Phiêu, nói: “Thanh Thanh không muốn rời xa Phiêu Phiêu…..”
Phiêu Phiêu hít một hơi thật sâu cười nói: “Nhìn xem ra đang nói cái điều ngốc nghếch gì vậy, điều này căn bản là chuyện không thể xảy ra.”
“ Đúng vậy………. Sẽ không xảy ra…..”
Lời nói nhỏ dần, mất hẳn.
Dưới ánh nến giống như có một con hỏa điệp bay lượn, quanh quẩn bên tỷ muội hai người….
………………
Bước đi trên con đường nhỏ được tạo thành từ những hòn đá cuội, cước bộ của Thanh Thanh không chậm nữa mà nhanh hơn, cáo biệt Phiêu Phiêu.
Nàng hiện tại một chút vướng bận cũng không có, nhưng còn muốn nhìn lại một lần nữa, nơi mà mình đã được nuôi dưỡng mười sáu năm qua.

Ngày mai là ngày Long Đường xuất chiến với Kim Ô môn, đồng thời cũng là lúc Long Thanh Thanh nàng sang Yến Quốc.
An bài này tất nhiên là xuất phát từ tay của Long Dật Tĩnh, ngày mai Phiêu Phiêu theo vài vị đương gia đến Mục Thiên Nhai, cho nên Phiêu Phiêu cũng sẽ không biết, cũng sẽ không quấy nhiễu.
Gió đêm lướt nhẹ qua mặt, vài sợi tóc ôm lấy Thanh Thanh, lại bay về phía trước.
Long Dật tĩnh đang ở trong sân, lúc này trong thiên phòng,chư vị bá thúc đã tụ tập lại một chỗ.
Long Thanh trong trẻo lạnh lùng cười, Long Dật Tĩnh vì sợ Phiêu Phiêu biết, co nên cả chính sảnh đều không có kéo ra, mà lại mở thiên phòng, lại sai người tắt hết đèn xung quanh đi.
Long Thanh Thanh đi vào thiên phòng, đi tới trung tâm, ánh mắt chậm rãi nhìn một vòng, dừng lại ở trên người Long Dật Tĩnh, “Phụ thân, thanh Thanh đúng hẹn tới đây.”
Long Dật Tĩnh ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng, từ trên cao nhìn xuống Long Thanh Thanh, không biết vì sao, Long Thanh Thanh hôm nay cùng quá khứ bất đồng.
“ Thanh Thanh, ngày mai sau khi chờ Phiêu Phiêu cùng các vị thúc thúc bá bá rời đi, người của Yến quốc sẽ tới đón. Đêm nay, ta sẽ cho Từ nương và vài nha hoàn khác ở trong viện của ngươi, giúp ngươi giả giạng tốt, ngàn vạn lần đừng để Long Đường ta mất mặt.”

Thanh Thanh bên miệng vẽ ra một nụ cười hình vòng cung, lúc này dưới ánh nến u ám, khuôn mặt bình thường lại thần kì hiện ra vẻ xinh đẹp yêu dị, “ Phụ thân, nếu đã có tâm râu ông nọ cắm cằm bà kia, cần gì còn phải vì Long Đường giữ thể diện.”
Nhất thời không khí là một sự yên lặng giống như sắp có bão táp đến, hút lấy không khí của Thanh Thanh.
Lão ngũ Long Dật Phong đập ghế, chất vấn nói: “Thanh Thanh, thái độ này của ngươi là gì? Dám nói chuyện với Đường chủ như vậy.”
“ Ngũ thúc, hôm nay Thanh Thanh ta gọi ngươi một tiếng ngũ thúc, hoàn toàn bởi vì năm đó thỉ có ngươi cùng Thập thúc dâng hương cho nương ta.” Thanh Thanh mỉm cười nhìn về phía Long Dật Phong, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “ Long Đường đối đãi vói Long Thanh Thanh ta như thế nào, ta cũng không có quên.”
“ Long Thanh Thanh! Đừng tưởng rằng lần này ngươi vì Long Đường xuất giá, là có thể ở trong này không coi ai ra gì, ngươi dù sao cũng chỉ là một cái phế vật vô dụng của Long Đường.”
Lão Tam Long Dật Vũ đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Long Thanh Thanh quát.
Thanh Thanh trong trẻo lạnh lùng cười, mặt uy nghiêm cùng lạnh lẽo nhìn về phía Long Dật Vũ, sau đó nhìn về phía Long Dật tĩnh nói: “Long Thanh Thanh đáp ứng xuất giá Yến Quốc không phải là bởi vì các ngươi, lại càng không phải vì Long Đường, chỉ vì một mình Phiêu Phiêu.”
Long Dật Vũ chính là ở trong không trung liếc mắt một cái, thân mình không khỏi run rẩy, hắn cư nhiên bị khí thế của Thanh Thanh dọa.
Không đơn giản chỉ có Long Dật Tĩnh, cả thiên phòng, ai cũng bị Long Thanh Thanh đang đứng ở giữa dọa cho sợ hãi.
Thậm chí có chút hoảng hốt, đây chính là “Phế vật” trong mắt, trong miệng bọn họ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi