MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Ngón tay trắng nõn thon dài nâng hai má của nàng lên, Sở Ca nghiêng người, gần sát với Thanh Thanh hơn, mắt phượng tràn đầy tà khí: “Ngươi không biết là đã muộn rồi sao? Ngươi đã trọc giận bổn vương, vừa làm xong liền rời bỏ đi, hôm nay làm sao có chuyện tiện nghi như vậy.” “Nếu Vương gia đã nói như vậy, thiếp thân cũng chỉ có thể tuân theo.”
Thanh Thanh bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng đánh cam chịu số phận.
Sở Ca hơi cứng người, phẫn nộ cũng đã dẫn tiêu tan, nhưng giọng nói vẫn còn lạnh lùng: “Ngươi tốt nhân nên ghi nhớ.” Vừa nói xong, tay cũng bỏ ra, cách xa thân thể Thanh Thanh, hắn không biết nếu mình còn tiếp tục đối mặt với nữ nhân này, sẽ làm ra những chuyện gì.
Nhưng mà, khi ánh mắt kia nhìn đến người bị ngã nằm trên giường, hồng y bị kéo xuống mà hở ra một chút, hơi nghiêng người nhìn vào khuỷu tay mảnh khảnh quá phận kia, những sợi tóc mềm mại trên đầu vốn đã được sửa lại, giờ phút này lại lộn xộn dừng ở bên gò má…….
Hai hàng lông mày không khỏi nhỉu lại, vừa rồi, hắn có dùng sức ư…..
Nghĩ đến đây, hai tròng mắt lại hiện lên tia xót xa, lạnh lùng nhìn nàng một cái, bước chân khẽ dời đi.
Cũng không lường trước được Thanh Thanh sau khi chậm rãi ngồi thẳng dậy, che lại cảnh xuân vừa mới lộ ra ngoài, thản nhiên nói: “Dạ, thiếp thân nhớ kỹ.”
Hai chân Sở Ca tựa hồ như bị đinh đóng, nhất thời ở một chỗ không cử động, hắn hừ lạnh nói: “Tốt nhất là như vậy.”

Cước bộ lúc này lại được tự do, đi tới, đến trước giường, hai tròng mắt hơi nhăn lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Thanh Thanh cúi trán xuống, kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mình, vốn tưởng rằng hắn sẽ phất tay áo bỏ đi, lại không nghĩ tới sẽ trở lại.
Trong lòng không khỏi âm thầm đoán hắn đang nghĩ cái gì.
Lúc này Sở Ca lại đưa tay về phía trước……..
“Vương gia……..”
Thanh Thanh đúng lúc đó ngẩng đầu lên, sượt qua cái tay kia, còn chưa kíp hỏi, trâm vàng vốn xuyên vào tóc mai của bản thân lại bị nhỏ ra.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Thanh, Sở Ca rất nhanh dùng kim trâm rạch qua ngòn tay hắn, đem máu đang chảy ra thả xuống giường có chút lộn xộn…….
Thanh Thanh nhìn vết máu trên giường, hắn đang làm cái gì vậy?
Hắn không phải đang giả ngu sao, vì cái gì còn làm cái điều vô ích này, không phải ngược lại bị người khác chê trách sao?

“Chút nữa, Lưu ma ma sẽ dẫn ma ma trong hoàng cung tới đây, sườn phi hẳn biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Sở Ca đem trân vàng nhiễm máu trả lại trên người Thanh Thanh, sau đó liền rời đi.
“Hóa ra Vương gia đã sớm biết.”
Trong tâm Thanh Thanh có chút giật mình, không nghĩ tới cư nhiên lại còn một việc như vậy, xem ra Sở Ca muốn cho Yến Vương một cái công đạo, nên mới làm ra hành động cổ quái như vậy.
Nhưng mà, có một chút nghĩ không thông, Sở Ca chán nghét mình như thế, vì sao vừa nãy, lại sắp xếp như vậy?
Thanh Thanh cũng không cảm thấy được là Sở Ca vì nàng mà làm chuyện đó.
Trừ phi là hắn cố kị người nào đó, hay là chuyện hắn giả ngu đã có người nào đó bắt đầu hoài nghi?
Sở Ca nhìn Thanh Thanh ngây ra, bộ dáng hoàn toàn không thể đoán được, lại có chút tức giận lộ ra: “Cho dù bồn vương bị nói là ngốc tử, nhưng cũng không phải là phế nhân.”
“………….”
Nghe lời nói của Sở Ca, Thanh Thanh có chút giật mình, hóa ra………… Có chuyện như vậy sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi