MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


ở Ca lại tiếp tục sự nghiệp giả ngu của hắn, mà Thanh Thanh thì lại ở bên giường rời đi. Nhìn lên trời, chắc không lâu nữa Lưu ma ma cũng đến đây.
Thanh Thanh thay đổi y phục mới, qua loa sửa lại tóc, sau đó chỉ chờ tiếng đập cửa bên ngoài vang lên.
Quả nhiên, chưa đến nửa nén hương, bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng bước chân.
Không lâu sau, truyền đến tiếng dập cửa từ bên ngoài, Thanh Thanh đứng dậy, đi tới cạnh cửa đáp: “Vào đi.”
Cửa mở, theo sau đó, ha hoàn lần lượt tiến vào, Ô Mông cũng là một trong số những người đó, chỉ thấy tay hắn đangg bưng một cái chậu đồng, dẫn đầu tiến vào.
Hắn cúi đầu xuống, âm thầm cùng Thanh Thanh trao đổi thần sắc, sau đó liền lui về phía sau Thanh Thanh.
Sau đó Lưu ma ma cùng một vị Vương ma ma khác trong cung tiến vào.
Vốn tưởng rằng sẽ không còn ai đến nữa, không ngờ, bên ngoài lại vang lên tiếng cười trong trẻo, “Hì hì, tiểu vương ta cũng đến đây góp vui, nới vậy, chắc thất tẩu sẽ không để ý đúng không?”

Nối tiếp âm thanh truyền đến, một thân ảnh cao to từ cửa phòng đi vào, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú có vài phần giống với Sở Ca, nhưng lại không có vẻ âm nhu tà mị, ngược lại, bởi vì miệng đầy tưởi cười mà có vẻ đẹp nghiêng về phần dương.
Thanh Thanh nhìn vị thanh niên từ trước đến nay chưa mời, nhìn qua hắn cũng chỉ lớn hơn nàng một ít tuổi, hắn gọi nàng là thất tẩu, hẳn là đứa con bé nhất của Yến Vương, bát Vương gia – Dự Vương -Dự Nghiêu.
Yến vương có tám người con, họ kép của quốc danh Yến quốc là Mặc, lại phân biệt con trai nỗi dõi mà phong danh vương, bởi vậy bên ngoài chỉ lấy tên gọi của các vị vương tử mà xưng hô.
Dự Nghiêu tỉnh tình cởi mở, thẳng thắn, thái độ làm người không câu nệ tiểu tiết, rồi trí tuệ cũng hơn người.
Tuy rằng năm nay mới chỉ có hai mươi, đã có năng lực làm chiến tướng, đến nau cũng không có dấu hiệu nào phản bác, Dự Nghiêu quả thực là có thực lực.
Vì là đứa con nhỏ nhất nên cũng được Yến Vương đặc biệt sủng ái, hiện nay cho dù đã phong vương những vẫn ở lại hoàng cung.
Ngoại giới đều lan truyền, Yến Vương tương lai có khả năng nhất chính là vị Dự Vương này.
“Vương gia, xin ngài ngàn vạn lần cũng đừng làm chậm trễ đại sự.”
Vương ma ma giống như rất kiêng dè vị Bát Vương gia này, khi nói chuyện đều là khom lưng, không dám nhìn thẳng.

“Đã biết đã biết, tiểu vương cùng lắm cũng chỉ muốn gặp thất tẩu, các ngươi cứ xử lí truyện của mình đi.”
Dự Nghiêu phất tay, bộ dáng tùy tiện, đôi mắt đen của hắn lóe lên hương phấn cùngmới lạ đánh giá Long Thanh Thanh ở trước mặt.
Ánh mắt kia không một chút che dấu, khiến kẻ khác không hiểu sinh ra nôn nóng, tuy rằng đã biết tính cách của Dự Nghiêu, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, hắn cũng không cần làm quá thế này.
Thanh Thanh cúi trán, đang nghĩ ngợi ứng phó thế nào với vị nhìn như bình dị dễ gần, nhưng lại so với kẻ nào cũng đều khó chơi – Dự Vương…..
“Ư…… Nhũ mẫu, không cần kéo chăn của ta……..”
Trên giường truyền đến âm thanh khàn khàn bất mãn của Sở Ca, giống như kháng nghị người nào đó đnag phá mộng đẹp của hắn.
“Vương gia, Bát Vương gia cùng Vương ma ma đều ở đây.”
Lưu ma ma nhỏ giọng nói với Sở Ca đang trưng ra vẻ mặt buồn ngủ nồng đậm.
“Đuổi đi đuổi đi, người ta còn chưa tỉnh ngủ, Ngưng nhi cũng còn chưa tỉnh ngủ, không được ồn ào quấy rối chúng ta ngủ.”
Sở Ca lớn tiếng phao tin, rồi ôm lấy con vẹt đã bị chăn che phủ, tiếp tục ngủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi