MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Bạch Tử Lệ trợn tròn mắt ra, ngơ ngác khi thấy một cô gái cùng với một người đàn ông nữa đang ôm nhau, đã thế cô gái kia lại còn quần áo xộc xệch nữa chứ.

Có vẻ như là hai người đang gian díu vụng trộm rồi và Bạch Tử Lệ là người phá đám.

Cô gái kia khi nhìn thấy Bạch Tử Lệ liền nhăn mày khó chịu, người đàn ông kia cũng biết ý mà lùi xa ra, xấu hổ đứng ở một góc còn cô gái kia thì vẫn rất bĩnh tĩnh mà chỉnh trang lại cho mình rồi từ từ tiến tới chỗ Bạch Tử Lệ
- "Ngươi là ai?! Sao lại vào được đây?"
Sát khí Bạch Tử Lệ trên người cô ta cũng thật đáng sợ rồi nhưng Bạch Tử Lệ để ý tới chỗ gần tai phải của cô gái đó có một cái nốt ruồi.

Nhớ lại những lời mà Kỳ Lâm nói, cô gái đang đứng trước mặt mình chính là Minh Hạ - một người đàn bà độc ác, xảo quyệt.

Bạch Tử Lệ khóc không thành tiếng vì đúng kiểu oan gia ngõ hẹp, không muốn gặp cũng phải gặp thôi, tốt nhất là cứ giấu nhẹm thân phận đi không thì Minh Hạ là bẻ cổ ra mất.

Nhìn trông cũng được đấy nhưng tình tình chả ra đâu vào đâu.

Minh Hạ thấy người trước mắt không trả lời mình liền khó chịu, đôi lông mày nhăn lại, nhìn kĩ lại thì người đang đứng ở trước mặt mình cũng đẹp quá đi, nhưng sao nhìn lạ quá vậy? Không giống với những người Minh Hạ từng gặp qua ở đây, chắc là người mới vào nên không biết.


Nhìn có vẻ là một người khá ngây thơ, ngoan ngoãn nếu như ép cậu ta nghe lời của mình thì chắc chắn sẽ sai bảo được nhiều thứ lắm đây, rất có lợi cho Minh Hạ.

Bỗng Minh Hạ nghĩ đến một cái gì đó khiến cho mặt tối sầm lại
- *Người này cũng quá đẹp rồi.

Nếu mà nhị hoàng tử biết được người này thì chắc chắn sẽ bỏ mình đi mà quan tâm tới cậu ta hơn.

Không được, phải hủy hoại nhan sắc này mới được, không thể để bất cứ một ai đẹp hơn mình*
- "Ngươi là người mới sao?"_ Minh Hạ nhìn thẳng vào mặt Bạch Tử Lệ, giọng điệu kiêu căng bắt đầu mở lời
- "À ừm, ta là người mới vào đây"
- "Vậy ngươi đã biết được hết quy tắc trong đây chưa"
- "À chưa.

Ta vừa mới vào được gần một ngày nên chưa biết mấy"
- "Nếu ngươi chưa biết, thì để ta nói cho ngươi biết"
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Bạch Tử Lệ mà Minh Hạ đắc ý, từ từ tiến đến ghế ngồi mà người đàn ông kia đã chuẩn bị cho bằng cách quỳ nửa người xuống, tay chống xuống đất và cho Minh Hạ ngồi lên trên lưng mình.

Bạch Tử Lệ thấy cảnh đấy liền nhíu mày lại, hóa ra Minh Hạ chỉ coi người làm cho mình là đồ chơi, đồ vật thôi sao? Lại còn bắt người ta quỳ rồi cho mình ngồi lên nữa, đúng là chả ra cái thể thống gì mà.

Nhìn người đàn ông đang cố gắng gồng mình cho Minh Hạ ngồi mà Bạch Tử Lệ thấy thương vô cùng
- "Thứ nhất, ngươi phải nghe lời của ta.

Không được cãi hay phản kháng lại, nếu mà phản kháng lại thì chắc chắn sẽ nhận được hình phạt rất nặng"
Minh Hạ vừa nói vừa lấy chân của mình dẫm mạnh lên tay của người đàn ông kia khiến cho người đó đau đớn nhưng không dám kêu lên.

Bạch Tử Lệ thấy vậy càng ngày càng thấy ghét con người ở trước mặt hơn, sao cô ta cứ tự cho mình là nhất vậy, mà trong khi đó chả được cái gì nên hồn cả.


Nếu nhị hoàng tử mà biết được chuyện này thì chắc chắn sẽ không để yên đâu, nhưng Mạc Chi Dương không biết nên Minh Hạ cứ lộng hành.

Thảo nào ở đây không có ai dám làm việc cả, chỉ vì Minh Hạ mà ra.Minh Hạ nhìn thấy biểu cảm khó chịu của cậu cũng chẳng nói gì vì hầu hết ai vào đây cũng có một biểu cảm như vậy khi nhìn thấy, nên Minh Hạ không quan tâm mà tiếp tục nói tiếp
- “Thứ hai, cấm ngươi đến trước mặt của nhị hoàng tử.

Nếu thấy thì phải trốn đi, không cho hoàng tử thấy được mặt ngươi.

Nói chung là từ giờ ngươi cứ đeo khăn cho ta, không được lộ mặt mình ra”
- “Vì sao? Ta có làm gì đâu mà phải che mặt lại?”_Bạch Tử Lệ không hiểu liền hỏi
- “Vì khuôn mặt của ngươi quá xấu xí, không thể để cho nhị hoàng tử thấy được.

Nó sẽ xúc phạm đến nhị hoàng tử.

Nếu có ai hỏi thì ngươi nói trên mặt có sẹo, không thể cho người khác nhìn”_ Minh Hạ nói vậy chỉ để Bạch Tử Lệ che đi ngoại hình quá đẹp của mình đi, để trong đây Minh Hạ sẽ là người xinh đẹp nhất, không ai có thể cướp được vị trí của mình
Thấy Bạch Tử Lệ gật gà gật gù hiểu ý, Minh Hạ tiếp tục nói
- “Và cuối cùng, ta mà phát hiện ngươi có gian díu hay có ý định phản bội ta thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

Ngươi sẽ được về với đất mẹ một cách dã man nhất, nói trước như vậy để cho biết điều một chút”
Nhưng khi nghe Minh Hạ nói với câu đấy Bạch Tử Lệ lại không phản ứng gì, có vẻ như là không sợ khi bị mình đe dọa như vậy.


Thấy không ổn, Minh Hạ liền gằn giọng hỏi lại
- “Ngươi đã nghe rõ chưa?”
- “Ta nghe rõ rồi”
- “Vậy thì tốt.

Bây giờ ngươi có thể lui, chuyện hôm nay cấm ngươi bép xép ra ngoài, nếu ta mà phát hiện ra được thì không xong với ta đâu”
- “Ta đã rõ.

Ta xin cáo lui”
Bạch Tử Lệ sau khi nghe xong liền rời đi, trong lòng không ngừng phán xét Minh Hạ, cầu mong những ngay tháng sau này không gặp để đỡ phải rước phiền phức vào thân.

Hình như kia là phòng ăn thì phải, Bạch Tử Lệ thấy có đồ nghề nấu ăn, nồi niêu xoong chảo các thứ, thế chắc là phòng ăn rồi.

Vừa nãy chạy có nhớ một ít đoạn đường từ phòng mình đến đây, vậy là lần sau không phải phiền Kỳ Lâm nữa rồi, nhưng bây giờ trời cũng đã tối, gần phòng mình có Mạc Chi Dương đang phục kích ở đấy thì làm sao mà về ngủ được?
Chỉ tại Bạch Tử Lệ không lường trước được việc này nên đã đặt cả đống bẫy, bây giờ đã chọc giận nhị hoàng tử rồi, những ngày tháng sau này chắc chắn là sống không thể yên bình được rồi.....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi