MẠC VƯƠNG XIN GIỮ LIÊM SỈ!!


Bạch Tử lệ đau khổ khóc không thành tiếng, thôi thì đằng nào cũng chết nên cứ về phòng trước đã, từ vừa nãy giờ chạy rõ mệt ra rồi, giờ thì chắc kiếm chỗ nào gần phòng rồi nghỉ ngơi thôi, chứ Bạch Tử Lệ không thể chạy nổi nữa rồi.

Sau tầm một khắc thì cuối cùng Bạch Tử Lệ cũng đi về gần đến phòng của mình, đang đi thì thấy Mạc Chi Dương chạy ra làm Bạch Tử Lệ hết hồn, nhanh chân trốn vào một căn phòng ngay đấy luôn.

- “Đây là đâu?”
Bạch Tử Lệ ngơ ngác nhìn căn phòng cũ kĩ, chứa rất nhiều những tấm ảnh cũ rồi bàn ghế cũ, có cả một kệ sách lớn bên cạnh, ngoài ra còn có cả một cái ghế dài màu đỏ nhìn rất đẹp.

Tuy là căn phòng nhìn đã cũ nhưng được cái nó rất sạch đẹp, không hề có một vết bụi nào, cửa sổ hướng thẳng về phía hướng Mặt Trời mọc và thẳng tới chỗ Trăng chiếu sáng nhất, có vẻ nơi này là thư phòng của một ai đó giờ đây đã không dùng nữa, rất thích hợp để cho Bạch Tử Lệ trú ngụ ở đây một đêm.

Nói là làm, Bạch Tử Lệ từ từ tiến tới chỗ ghế dài và mệt mỏi nằm xuống, từ từ thiếp đi....
Còn ở bên phía Mạc Chi Dương, đi mãi đi mãi vẫn không thấy Bạch Tử Lệ đâu, liền cáu giận rồi vò đầu bứt tóc, cố gắng kìm chế để không phải giết ai để hả giận.

Cớ sao mà tìm Bạch Tử Lệ lại khó đến như vậy cơ chứ? Đều là con người cả mà, có hình thể rõ ràng, tại sao lại không thấy.
Nếu đã trốn kĩ như vậy rồi thì Mạc Chi Dương cũng phải lật tung cả nơi này ra để tìm cho bằng được, Mạc Chi Dương không ngủ là chắc chắn tất cả mọi người sẽ không được ngủ.


Nửa đêm, Mạc Chi Dương triệu tập tất cả người làm đến bao gồm cả Minh Hạ để tìm được Mạc Chi Dương, đến sáng hôm sau mà không tìm được thì tất cả sẽ bị phạt.

Tất cả mọi người nghe thấy vậy liền hoảng sợ đi tìm Bạch Tử Lệ, mặc dù chẳng biết mặt mũi như thế nào mà tìm
- *Đừng hòng mà trốn khỏi tay ta.

Ta không tin là ngươi có thể sống sót qua được đêm nay*
Và đêm đó, cả phủ của Mạc Chi Dương đâu đâu cũng có người đi lại dù là trong những kẽ hở nhỏ nhất đến những nơi tối tăm nhất.

Nhưng có một căn phòng họ không dám vào vì căn phòng đó bị Mạc Chi Dương không cho phép người khác đi vào nên bọn họ cũng vì thế mà bỏ qua căn phòng ấy, không mảy may nghi ngờ
...Sáng hôm sau...
Mạc Chi Dương dậy sớm để nghe ngóng tin tức từ những người làm, một lần nữa, họ lại bị triệu tập đến.

Mạc Chi Dương ngồi chễm chệ trên chết dát vàng, từ từ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm vào rồi hỏi
- "Các ngươi đã tìm được hoàng tử phi chưa?"
- "Dạ...!Dạ...!Thưa nhị hoàng tử, chúng thần...!Chúng thần chưa tìm được ạ..."_ Tất cả mọi người đều sợ hãi, run rẩy đáp lại
- "SAO CÓ MỖI MỘT NGƯỜI MÀ CÁC NGƯƠI KHÔNG TÌM ĐƯỢC LÀ SAO?! SAO LẠI CÓ THỂ VÔ DỤNG ĐƯỢC NHƯ VẬY CHỨ!!"
Nghe được câu trả lời không vừa ý, Mạc Chi Dương tức giận quát lớn.

Tất cả mọi người thấy vậy liền quỳ rạp xuống, cầu xin Mạc Chi Dương bớt giận, vì mỗi khi chủ nhân họ tức giận như vậy thì họ sẽ phải chịu những hình phạt vô cùng đau đớn và đáng sợ.

Ai ai cũng nhìn qua bên chỗ Minh Hạ cầu cứu, mong có thể giúp được mọi người thoát nạn.

Minh Hạ khi nhìn thấy Mạc Chi Dương tức giận thì cũng sợ hãi, không phản kháng lại, thấy mọi người cứ nhìn mình như vậy Minh Hạ mặc dù sợ nhưng vẫn phải lên xin Mạc Chi Dương bớt giận vì Minh Hạ cũng nằm trong số những người bị phạt ở đây.

Minh Hạ từ từ đứng dậy, rồi lại gần chỗ Mạc Chi Dương, rồi nói nhỏ với Mạc Chi Dương
- "Nhị hoàng tử à, ngài bớt giận, bớt giận.


Chúng thần còn chưa biết mặt của hoàng tử phi thì làm sao mà tìm được ạ"
- "Hay là...!Ngài thử miêu tả cho chúng thần biết để còn tìm được không?"
Nghe thấy Minh Hạ nói câu này, Mạc Chi Dương cũng thấy hợp lý, không biết mặt thì làm sao mà tìm, nhưng vấn đề ở chỗ là ngay chính cả bản thân cũng chẳng biết mặt vợ mình nữa huống chi là người ngoài.

Nếu bây giờ nói ra khác gì tự vả vào mặt mình không, thôi thì cho qua đi vậy.

Chắc giờ này Bạch Tử Lệ cũng về phòng rồi nên cũng không phải đi tìm nữa đâu, tự thân vận động vậy.

Mạc Chi Dương vẫn tức vì cả đêm như vậy mà chằn thể tìm ra con người ấy
- "Vậy thì thôi, ta không cần các ngươi tìm nữa.

Đúng là vô dụng mà, mỗi người về chép 20 lần quy tắc cho ta"
- "Ể? Tưởng được bỏ qua rồi mà, sao vẫn bị phạt như vậy?"_ Mọi người xì xào không phục nói nhỏ ở bên dưới
- "Các ngươi có ý kiến gì? Hay để ta đổi hình phạt?"
- "À dạ không ạ.

Chúng thần sẽ đi làm luôn ngay đây ạ"

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì được thoát tội, thầm cảm ơn Minh Hạ đã cứu bọn họ một phen, chép phạt cũng được nhưng đừng bao giờ là bị phạt hành hình, rất đau luôn.
Mạc Chi Dương không quan tâm đến bọn họ mà trực tiếp tiến thẳng tới chỗ Bạch Tử Lệ đang ở, bỏ lại Minh Hạ đang định nịnh nọt cho mình không phải chép phạt và có vẻ như định xin một điều gì đó nữa.

Minh Hạ thấy Mạc Chi Dương bỏ đi liền ấm ức mà chạy theo
Bên chỗ Bạch Tử Lệ
Bạch Tử Lệ tỉnh dậy sau khi ngủ được một giấc ngon lành mà chẳng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, rồi từ từ mở cửa đi ra khỏi phòng, ngó trái, ngó phải, xác định không có ai mới yên tâm đi ra bên ngoài.

Quay lại phòng của mình thì thấy một đống đổ nát rồi nước nôi lênh láng khắp phòng, định dọn dẹp nhưng bụng kêu lên vì đói nên đành phải chuyển hướng đi ăn rồi mới dọn dẹp sau.
Muốn đi đến phòng ăn thì phải đi qua chỗ ngự hoa viên, nơi này rất đẹp, Bạch Tử Lệ thích thú nhìn ngắm các loài hoa đang nở rộ, không kìm lòng được mà lại rẽ thẳng vào vườn hoa ấy.Ở đây có các loại hoa mà Bạch Tử Lệ chưa từng nhìn qua, có hoa màu đỏ, tím, hồng và có cả màu đen nữa.

- *Woa...!Sao lại có một bông hoa màu đen như thế này.

Thật đẹp quá đi mất thôi*
Bạch Tử Lệ chú ý tới một bông hoa có màu đen tuyền nở giữa một dãy hoa hồng đỏ, nó có hình dàng giống với các bông hồng đỏ kia nhưng màu sắc lại vô cùng đặc biệt, có lẽ nó là hoa hồng đen, Bạch Tử Lệ tò mò định giơ tay ra ngắt lấy thì bỗng dưng có một tiếng gọi vang lên khiến Bạch Tử Lệ giật mình rụt tay lại, hoảng hốt quay ra, tim đập nhanh kinh khủng....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi