MÃNH THÚ

"Em... phải làm sao đây? " Linh Quân tự vò mái tóc đen của mình, hắn rối loạn thật sự. Mẹ nó là khó chịu muốn điên rồi!

Cảm xúc này, tại sao hắn không hề muốn chuốc lấy, nó vẫn luôn tìm đến hắn, ăn sâu vào tận tâm can hắn?

"Nhưng mà, Thiệu Huy đối với em là gì?" Yến Mạn nghiêm túc nhìn hắn. Tình cảm này hắn vẫn chưa rõ ràng được, nếu thật sự là hắn có tình cảm đặc biệt với Thiệu Huy, mọi thứ về sau sẽ rắc rối hơn.

"Thiệu Huy, anh ta vừa là ân nhân, vừa là một người thầy và cũng là một người bạn. Một người rất đặc biệt đối với em, anh ta khiến em muốn bảo vệ. Em.... Em thật sự không biết, cũng không rõ, nó là cái thứ tình cảm chết tiệt gì!"

Tình yêu sao? Hắn vẫn chưa định thức được điều đó, đối với hắn đúng là Thiệu Huy đặc biệt hơn những người khác, nhưng chưa phải là tình yêu. Hoặc, là do hắn chưa nhận ra.

Yến Mạn nhìn Linh Quân đầy khổ sở, bản thân cũng bất lực rồi. Vì chính bản thân Yến Mạn cũng đã trải qua sự việc tương tự, coi một người đồng giới đặc biệt trên cả mức bạn bè, cứ lẩn quẩn không rõ tình cảm đó là gì, cho đến khi nhận ra thì người kia không còn nữa.

"Quân, nghe chị này, tạm thời em phải tránh xa cậu ta ra. Điều này là tốt cho em lẫn cậu ta, Thiệu Huy sẽ không vì em mà gặp nguy hiểm. Nhưng còn chuyện tình cảm của em dành cho Thiệu Huy ra sao, chính em phải tự tìm câu trả lời."

Linh Quân khẽ gật đầu, tựa mình vào sofa một lúc lâu. Phải, hắn cần phải xác định rõ ràng, không thể để như vậy được.

"Em hiểu rồi. Còn bây giờ thì quẩy cái đã."

Hắn khẽ cười, nắm lấy tay Yến Mạn vào bar Tư Duệ. Hán Trung ngồi một góc trong bar, đang nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác, xung quanh đều là những cô nàng nóng bỏng gợi cảm.

"A! Tiểu Quân! Qua đây qua đây!" Hán Trung lập tức đuổi mấy cô nàng ra chỗ khác, vỗ xuống chỗ trống bên cạnh gã. Linh Quân mỉm cười tiến lại ngồi, Hán Trung lập tức choàng vai mà hỏi.

"Mấy ngày nay mày bỏ bê anh em hơi nhiều thì phải?"

"Chậc, cậu chủ cũng phải để tôi học hành chứ. Nói gì thì nói, hôm nay tôi đến rồi." Linh Quân mỉm cười, vắt chéo chân, tay nâng ly rượu vang trước mắt.

"Được! Dù sao thì mày cũng xin phép tao và cha tao được rút khỏi hắc đạo, tao sẽ chấp nhận yêu cầu của mày. Tao sẽ không giao cho mày công việc động tay động chân nữa, nhưng mày nhất định không được rời khỏi KJ."

"Cậu chủ, tại sao lại không được?" 

"Đợi mày tốt nghiệp xong, tao sẽ giao cho mày toàn quyền quản lý trụ sở của RS." Hán Trung thản nhiên nói.

"RS? Cậu chủ, cậu điên à?! RS là đối thủ của chúng ta, rõ ràng không có ý tốt, tại sao lại cử tôi sang đấy điều hành?" Linh Quân xém nữa thì phun tọt mẹ nó rượu ra ngoài, hắn phải vỗ vỗ ngực mấy cái mới có thể tiêu hóa được câu nói của Hán Trung.

Điều hành RS? Tổ chức đối lập hàng đầu của KJ??

Hắn không biết Hán Trung lẫn Ha Quáng Xuất đang nghĩ gì. Hay chơi thuốc nhiều quá nên não mới có vấn đề?

"Này nghe tao nói đã. Bọn tao đã lên kế hoạch thâu tóm RS rồi, chỉ cần ba tháng nữa RS sẽ toàn quyền của KJ, Yến Mạn sẽ tạm thời quản lý trụ sở RS cho đến khi mày tốt nghiệp. Nhưng mà còn một chuyện này nữa..."

"Chuyện gì?"

"Nội gián hôm đó, đã bắt được rồi."

"Bắt được rồi? Trong trường Bắc Hải?" Linh Quân ngạc nhiên đặt ly rượu xuống. Hắn chau mày, nội gián kia không ngờ có thể bắt được nhanh đến vậy.

"Phải, là chủ nhiệm Vũ ở hội đồng giáo viên. Gã chính là nội gián đã lan truyền mật tin của chúng ta cho bọn cớm cảnh sát, bây giờ gã đang ở khu C chờ thẩm tra."

Khu C là đặc khu của KJ, dùng để thực hiện thẩm tra và sử dụng cực hình. Việc thẩm tra là trách nhiệm vốn dĩ của Linh Quân, nhưng mấy tháng nay hắn bỏ bê công việc đó, thông tin bắt được nội gián cũng là mới nghe gần đây.

"Chủ nhiệm Vũ? Chẳng phải gã đó cũng được chuyển công tác từ Tứ Xuyên về đây sao?"

"Phải, gã ta cùng người thầy yêu dấu của mày Thiệu Huy được chuyển công tác về Bắc Hải cùng một thời gian. Quân à, mày cũng phải đề phòng Thiệu Huy, tuy tao đã cho điều tra và biết được Thiệu Huy không đáng ngại, nhưng nếu mày quá thân thiết với hắn ta cũng không phải là chuyện tốt."

Gian díu với một ngoại đạo nhân như tôi, chỉ khiến em rước nguy hiểm vào thân thôi!

Thiệu Huy, anh dối tôi, anh không hề nói cho tôi biết rằng anh đã biết trước mọi việc.

Anh vì sao..... Vì sao muốn đẩy tôi ra như vậy?

"Không lẽ.... không thể nào! Không thể như thế được!"

Linh Quân quăng vỡ ly rượu trên tay, bàn tay siết chặt lại khiến thủy tinh găm vào lòng bàn tay. Máu nhiễu nhãi trên mặt bàn trong suốt. Bàn tay hắn khẽ run, Linh Quân không muốn nghi ngờ Thiệu Huy, nhưng tại sao Thiệu Huy lại biết được chuyện này, hắn phải làm cho ra lẽ.

"Quân! Mày làm sao vậy? Thôi chết bị thương rồi!" Yến Mạn ở gần đấy lập tức chạy đến, cầm lấy đôi bàn tay đẫm máu của Linh Quân. Hắn đứng thất thần hồi lâu, chẳng hề mảy may đến vết thương đang ngày càng hở miệng. Máu đỏ thẫm hòa lẫn với màu thủy tinh lấp lánh đâm vào da thịt. Đau..... nhưng ở tim lại tràn đến một cơn đau hơn cả.

Tất cả mọi người trong bar Tư Duệ đều sợ hãi. Họ chưa từng thấy Linh Quân mất kiểm soát đến độ tự làm mình bị thương như vậy. Ánh mắt lạnh lẽo của hắn cắm vào từng trái tim của những người ở Tư Duệ.

"Tối nay mọi người cứ chơi thỏa thích đi, tôi có việc phải về trước."

Linh Quân hất mạnh tay, gỡ mảnh thủy tinh ra quăng sang một bên, lòng bàn tay xuất hiện một vết cắt rất sâu, máu cứ thế liên hồi chảy ra. Hắn mặc kệ, chùi chùi tay vào áo rồi chạy vụt đi.

"Tiểu Quân!"

Hán Trung bất ngờ vì phản ứng của Linh Quân, gã gọi lại nhưng Linh Quân chỉ nói hai chữ "Tôi bao!" rồi mất tăm.

Biệt phủ Thiệu gia sáng rực trong đêm, Linh Quân thế mà lại chạy bộ về cơ, quả nhiên KJ rèn cho hắn chạy mỗi ngày là dùng vào lúc này. Linh Quân thở dốc nhìn Thiệu phủ hiện ngay trước mắt, sừng sững như một tòa lâu đài. Hắn đi đến cổng chính, người bảo vệ già liền chạy ra, vẻ mặt tràn trề ngạc nhiên đến sợ hãi.

"Cậu Linh, sao giờ này cậu lại ở đây?"

"Ông chủ các người có trong đó không?"

"Dạ?"

"Có hay không?!"

Hắn túm lấy cổ áo của người bảo vệ mà lay mạnh. Người kia sợ đến tím tái mặt mày, liền gật đầu lia lịa. Linh Quân buông tay, gương mặt đanh lại, bàn tay rướm máu chỉ thẳng về Thiệu phủ.

"Mở ra."

"Nhưng mà ông chủ vừa..."

"Mẹ kiếp! Mở ngay nếu không tôi sẽ khiến Thiệu phủ ngập trong máu tanh!" Hắn gằn lên trong sự giận dữ, nếu không làm sáng tỏ chuyện này, hắn sẽ bức rứt không yên mất.

Người bảo vệ hoảng loạn không biết làm sao, tay chân luống cuống định mở cửa cổng thì từ xa nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên, "Chuyện gì mà huyên náo vậy?"

Thiệu Huy đứng ở đằng sau, tay cầm một túi đồ ăn ngạc nhiên hỏi. Hắn chỉ mặc một chiếc áo thun đen đơn giản, chiếc quần đen kẻ sọc đỏ tôn lên cơ thể săn chắc của Thiệu Huy. Mái tóc khẽ rũ xuống hai bên trán, gương mặt vẫn đẹp đến ủy mị.

Linh Quân quay lại nhìn hắn, bất ngờ lao đến túm lấy cổ áo Thiệu Huy mà kéo mạnh, mạnh đến mức làm túi đồ ăn trong tay hắn rơi bộp xuống đất. Thiệu Huy nhìn Linh Quân đầy ngạc nhiên, nhưng cuối cùng hắn cũng mỉm cười, dùng đôi bàn tay của mình ôm lấy cánh tay đang kéo mạnh cổ áo, từ tốn hỏi, "Em có chuyện gì sao?"

"Thầy nói đi..... Thầy biết đúng không?! Rõ ràng là thầy biết!"

"Ngoan nào, đừng quấy. Chúng ta vào nhà đã, rồi em muốn quấy muốn phá gì thì làm."

Thiệu Huy tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thoáng nét mặt giận dữ của Linh Quân thì chắc rằng có chuyện quan trọng. Hắn khẽ cười, đem bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc rối của Linh Quân. Hắn không nhìn xuống vết thương trên tay Linh Quân, chỉ vờ như không biết, lẳng lặng nhặt túi đồ ăn lên. Linh Quân thất thần đứng nhìn hắn càu nhàu, "Rơi rớt hết rồi, bắt đền đó nha."

"Tôi hỏi được chưa?" Linh Quân đi nhanh vào Thiệu phủ, bực dọc ngồi xuống sofa đặt giữa phòng khách, đôi chân vắt ngang qua cạnh bàn.

"Được được hỏi đi. Cơ mà hỏi xong em phải đền đồ ăn cho tôi đó, uổng quá à!" Thiệu Huy mếu mếu đặt túi đồ ăn lên bàn, ngồi xuống đối diện Linh Quân.

"Mẹ nó bây giờ mà còn lo đồ ăn đồ uống cái gì nữa?!" Linh Quân thật sự bực bội, hắn thét lên, thanh âm như muốn chọc thủng màng nhĩ Thiệu Huy rồi.

"Dạ tôi xin lỗi em. Em muốn hỏi chuyện gì?"

"Chủ nhiệm Vũ, thầy biết đúng không?"

Linh Quân mong rằng những nghi ngờ của hắn là sai lầm. Hắn muốn tin tưởng Thiệu Huy, hắn không muốn phải dè chừng khi ở cạnh Thiệu Huy.

"Chủ nhiệm Vũ... ý em là chuyện gì?" Thiệu Huy đưa tách trà đến miệng, khẽ hớp một ngụm, ngạc nhiên nhìn Linh Quân.

"Gã ta là nội gián đã lan truyền mật tin của KJ! Thầy không biết, đúng chứ? Làm ơn, chỉ cần thầy nói không phải, thầy không biết gì hết, tôi nhất định sẽ tin." Linh Quân đau khổ nhìn Thiệu Huy, chỉ cần Thiệu Huy nói không phải, hắn sẽ tuyệt đối tin là không phải. Hắn sợ cảm giác này, cảm giác phải nghi ngờ người mà mình tin tưởng nhất.

"Nếu tôi nói tôi biết chuyện đó, em sẽ làm gì?" Thiệu Huy vẫn cầm tách trà trên tay, thản nhiên nhìn Linh Quân.

"Thiệu Huy!"

Linh Quân gằn giọng, đem tách trà Thiệu Huy đang cầm ném sang một bên. Sành sứ vỡ vụn trên sàn, hắn liền nhặt lấy một mảnh, đem kề đến cổ Thiệu Huy. Linh Quân ghì chặt Thiệu Huy trên ghế, siết chặt mảnh sứ trong tay, máu lại càng tuôn ra nhiều hơn.

"Này, đừng làm vậy, em sẽ bị thương." Thiệu Huy bất lực nhìn người trước mắt, ánh mắt khẽ dao động.

"Nói đi!! Nói là thầy không biết gì hết, mau nói đi!"

Mảnh sứ kề đến cổ Thiệu Huy lướt một đường, máu từ cổ dần chảy ra. Thiệu Huy khẽ chau mày, dùng tay ghì lấy mảnh sứ trong tay Linh Quân ném đi. Hắn đột ngột ôm Linh Quân thật chặt, ghì chặt đầu Linh Quân vào người mình, không để Linh Quân động đậy.

"Tôi xin lỗi, tôi đã không cho em biết sớm hơn. Phải, tôi biết việc chủ nhiệm Vũ là nội gián, tôi biết từ một tháng trước, nhưng vẫn không thể nói cho em biết. Hôm đó chính tôi đã thấy cậu ta trao đổi thông tin mật của KJ cho cảnh sát, tôi sợ em vì việc này mà xao nhãng, cho nên tôi..."

Thiệu Huy ghì chặt Linh Quân trong lòng, hắn cảm thấy đứa trẻ này thật dễ kích động. Tấm lưng Linh Quân khẽ run, Thiệu Huy giật mình buông ra, hắn trợn mắt nhìn đôi tay đẫm máu của Linh Quân.

"Em cứ muốn tổn thương chính mình như vậy sao?! Em vui không? Cho dù em có vui đến mức nào đi chăng nữa thì Thiệu Huy tôi không hề vui đâu!"

Thiệu Huy bực mình lên giọng, câu nói như cảnh cáo Linh Quân. Hắn thở dài, nắm lấy cánh tay người kia lôi xồng xộc vào trong phòng. Băng gạc, bông gòn, thuốc khử trùng bày bừa khắp giường ngủ.

"Không sao đâu." Linh Quân mệt mỏi vung tay, Thiệu Huy lại nắm chặt, ngồi xuống bên cạnh Linh Quân, đưa bàn tay hắn lên xem xét vết thương.

Thiệu Huy bỗng cúi đầu đưa bàn tay Linh Quân kề đến miệng, nhẹ nhàng hút những giọt máu trên bàn tay. Động tác nhẹ nhàng đến lạ, bàn tay lạnh lẽo của Linh Quân được bờ môi Thiệu Huy sưởi ấm. Hắn hút hết máu trên tay của Linh Quân, đôi môi chạm đến da thịt Linh Quân cảm giác thật kì quái.

"Ưʍ... nhẹ lại chút đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi