MÃNH THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đi nhanh nhanh cái chân coi, anh lề mề quá!!" Thiệu Huy chán nản nhìn Linh Quân cứ cầm tay áo mình kéo lê khắp nơi. Hắn gật gù "ừm" một cái rồi quăng chìa khóa xe cho tài xế, "Hôm nay phiền cậu chở chúng tôi một chuyến."

Linh Quân cùng Thiệu Huy ngồi vào trong xe, hắn thích thú nhún nhún nhảy nhảy, miệng thì cười toe toét, "Có xe mới, có xe mới."

 Thiệu Huy vắt một chân qua chân còn lại, đây là cách ngồi thường thấy của quý tộc. Hắn nghiêng đầu nhìn đứa trẻ bên cạnh phấn khích, khóe môi cũng tự động nhếch lên theo, "Thích đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, thích lắm luôn."

"Thích xe nhiều hơn thích tôi à?"

Linh Quân nghe đến câu hỏi này, vành tai bắt đầu đỏ lên như bị dị ứng. Hắn quay mặt ra cửa sổ, miệng lí nhí, "Sao lại đi so sánh bất công như vậy chứ....."

"Cái gì bất công? Tôi còn không bằng chiếc xe chứ gì....." Tuy Linh Quân nói trong miệng như thế nhưng với không gian của xe thì làm sao mà Thiệu Huy không nghe cho được, chỉ là hắn giả vờ nghe được chữ có chữ không như thế. Thiệu Huy dán sát vào Linh Quân, phả từng đợt hơi thở nóng bỏng vào gáy người kia, ngón tay dài với những khớp xương lộ rõ không an phận mà vuốt ve vùng cổ bánh mật rắn chắc, "Em nói xem, đúng vậy không?"

Hắn nghe thấy tiếng Linh Quân nuốt nước bọt một cái, sắc thái trên mặt căng như dây đàn thì thấy rất tức cười. Đứa trẻ này lúc nói về những chuyện khác thì thứ gì cũng có thể nói, nhưng nếu đột ngột hỏi những loại câu hỏi như vậy ngay lập tức sẽ bị hóa đá.

Thiệu Huy cười cười, ngón tay lần lên bờ môi dày mềm mại của Linh Quân. Hắn cứ miết ngón tay nơi nóng bỏng ấy, cảm nhận được từng nhịp thở của người kia ngày càng rối loạn.

"Được rồi, tôi không đùa nữa. Tài xế, chúng ta đi." Thiệu Huy thu tay về, yên vị ở chỗ ngồi của mình, trước khi về nhịn không được hôn một cái lên môi hắn, khiến hắn bất ngờ sực tỉnh.

Hắn bỗng dưng cảm thấy xấu hổ, đành quay mặt đi hướng mắt ra cửa sổ, miệng lí nhí, "Tôi cũng thích anh mà...."

Thiệu Huy nghe được câu nói lí nhí trong họng của Linh Quân, thầm cười. Hắn vờ như không nghe thấy, lôi điện thoại ra bấm một cách thản nhiên. Thiệu Huy nhướn mày, thọc thọc khuỷu tay vào người Linh Quân, "Em thích loại xe nào?"

"Cái gì cũng thích, càng đắt càng thích."

"Có yêu cầu gì về mẫu mã không? Hay chỉ cần đủ mã lực cho em phóng thôi?"

"Chính xác, càng nhanh càng tiện. Tôi chạy bộ bắt người mệt mỏi lắm, dùng xe vừa sang vừa tiện hơn."

"Ô kê luôn, sẽ đem cái đắt nhất cho em."

Công ty YZ

Khu trưng bày rộng đến nghìn mét, những con xe láng bóng chễm chệ một chỗ riêng. Ngửi ngửi thôi cũng nghe phảng phất mùi tiền rồi.

Linh Quân không rành rọt về xe cho lắm, hắn chỉ cần chiếc xe đó đủ nhanh là được. Nhưng còn cái tên Thiệu Huy này thì cứ lòng vòng mãi hết chỗ này đến chỗ kia, làm cho người quản lý chạy theo còn không kịp.

"Ngài Thiệu, rốt cuộc ngài có yêu cầu nào cụ thể không ạ? Nếu ngài cứ lòng vòng mãi như vậy sẽ đến tối mất." Người quản lý chạy theo hắn muốn rụng rời cả chân, thở dốc nói. Thiệu Huy đứng trầm ngâm một lúc, cất tông giọng cao hơn mấy phần, "Mã lực cao nhất, tốc độ hoàn hảo nhất."

"Để tôi xem..... Nếu đã như vậy, chúng tôi có một chiếc."

Gương mặt u tối của người quản lý bỗng bừng sáng, nhanh chóng kéo kéo tay Thiệu Huy chạy đến một khu trưng bày khác đặt dưới tầng hầm. Linh Quân tay đút túi quần, thong dong đi theo hai con người đang chạy bán sống bán chết, "Mẹ, rốt cuộc mua cho ai vậy trời?"

"Ta da!! Hàng mới nhất của Dubai, kỉ lục của thế giới đấy." Người quản lý tự hào vỗ vỗ ngực, tay hướng đến chiếc xe đặt ở vị trí cao nhất. Thiệu Huy nheo mắt nhìn, bắt đầu cảm thấy hài lòng.

Devel Sixteen là tên gọi của siêu xe đánh bại cả huyền thoại Bugatti Veyron hay siêu xe Thụy Điển Koenigsegg, chiếc siêu xe đến từ Ả Rập ít người biết đến này lại sở hữu mã lực lên tới 5000 mã lực cùng với tốc độ 500 km/h, quả là ấn tượng nha.[ĐAM MỸ][HOÀN] MÃNH THÚ - Chương 57:

*holy shjt quả xe này nhìn xịn vđ mn ạ :

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi