MÃNH THÚ

"Sếp Chu, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi nè."

Chu Luân vừa mới nhìn thấy hắn thong dong bước vào sở cảnh sát như ra vào cái chợ thì bực dọc lớn tiếng mắng, "Nhãi con Linh Quân! Cậu còn dám vác mặt tới đây?! Lần này không có thanh tra Hiển Mặc Ôn, không có ai dung túng cho cậu đâu!"

Chu Luân nghiêng người, mở to mắt ngạc nhiên nhìn hai người đàn ông còn lại phía sau Linh Quân mà á khẩu, "Ngài Thiệu..... Chủ tịch Quách..... Hai người cũng....."

Thiệu Huy nhìn Chu Luân lắp bắp mà thở dài, tiến đến vỗ nhẹ vai ông, "Sếp Chu, chúng tôi đến đây làm nhân chứng. Có người náo loạn ở nơi của tôi, làm người của tôi bị thương bầm dập rồi."

Chu Luân nghe đến đây mới quay sang nhìn cái tên duy nhất mặt mũi lấm lét từ trên xuống dưới. Đầu tóc rối xù, khóe miệng vương chút máu, bộ quần áo đang mặc trên người cũng nhàu nhĩ, vài chỗ bị giật mạnh đến mức rách toạc một đường. Nhưng hà cớ gì gương mặt kia vẫn rất vui vẻ nhỉ, đôi mắt kia vẫn rất sáng ngời, tinh anh như những vì tinh tú.

Chu Luân giật giật khóe môi, ngờ vực hỏi, "Người bị đánh là nhãi con đó à?"

"Lại còn ai nữa, ông không thấy em ấy là người tàn tạ nhất ở đây sao? Bây giờ làm sao đây, ông không định làm công việc mình nên làm à?" Giọng nói hắn có chút khó chịu, nhưng biểu lộ trên mặt lại rất bình thản. Chu Luân ngay lập tức gọi người mang Uy Trình đến phòng thẩm vấn.

Bởi vì Uy Trình này vốn bị truy nã, bây giờ lại tự dưng xuất đầu lộ diện như vậy, há phải quá có lợi rồi sao?

Uy Trình không chỉ là cựu thành viên của tổ chức KJ mà còn là một tay sát thủ. Gã được thuê để gϊếŧ những người trong quan chức cấp cao, chính là một con rối có sức mạnh to lớn trong giới chính trị.

Những người gã đã gϊếŧ, một phần đều có liên quan đến Thiệu Huy.

Nghiêm Thúy Mãn, người anh em cùng đồng cam cộng khổ với Thiệu Huy, ba tháng trước vừa mới bị sát hại.

Lục Quốc, đối tác lâu dài của hắn cũng chết một cách đột ngột tại nhà riêng.

Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều người thân cận với hắn đã chết. 

Những người này khi chết, nội tạng đều bị moi sạch sẽ.

Cứ như một con hổ đói cấu xé con mồi, xé toạc nội tạng một cách tàn nhẫn.

Không cần phải nghĩ, ắt hẳn cũng biết ai là người đứng sau.

"Hai tiếng rồi, nó vẫn không khai gì cả." Linh Quân nhàm chán leo lên đùi Thiệu Huy ngồi, thoải mái đong đưa qua lại. Thiệu Huy liếc nhìn Uy Trình qua tấm kính, thở dài vỗ vỗ lưng Linh Quân, "Mệt thì về trước đi, tôi và Quách Lịch ở đây là được rồi. Còn nữa....." Hắn chau chau đôi mày, cựa quậy thân thể đôi chút, "Mau ngồi dậy! Em nặng chết đi được!"

"Ài..... Ông chú già bớt cằn nhằn đi, tôi ngồi một lúc đã sao chứ, từ nãy đến giờ đứng tê cả chân rồi. Ông chú đừng tưởng lớn hơn tôi thì được thiên vị ngồi ghế đấy nhé."

Linh Quân bĩu môi, dùng khuỷu tay chọc vào người của Thiệu Huy. Lực không mạnh nhưng làm Thiệu Huy có chút đau, hắn nhăn mặt, lại dùng tay đập mạnh vào gáy Linh Quân, mắng, "Em đúng là được nước làm tới mà, nhãi con."

"Nếu Thiệu thiếu mệt thì có thể để cậu ấy sang ngồi cùng tôi." Quách Lịch y như rằng muốn lợi dụng chút điểm này để có thể tiếp xúc với Linh Quân nhiều hơn một chút. Nhưng ánh mắt Thiệu Huy nhìn y lại chỉ ra rằng, cho dù hoàng tộc hắn có mệt đến thế nào cũng không thể giao người của mình cho y được.

"Ý kiến hay! Thiệu thiếu gia, ngài sức khỏe có hạn nên nghỉ ngơi nha, tôi sang ngồi cùng với Quách Lịch a." Linh Quân nhanh nhảu ngồi dậy liền bị Thiệu Huy thô bạo đè xuống, hắn nghe bên tai có tiếng nghiến răng ken két, "Dám?"

Bỗng nhiên Linh Quân cảm thấy sởn da gà.

Lại chính là thứ chiếm hữu vô hạn kia dấy lên trong lòng vị hoàng tộc, mạnh mẽ phun trào như dung nham.

Hắn hít sâu, không dám cựa quậy thêm nữa, thấp giọng lí nhí, "Không.... không dám."

Thứ chiếm hữu ấy nóng bỏng như lửa thiêu, nhưng Linh Quân chính là con thiêu thân cưỡng cầu ngọn lửa ấy. Hắn muốn được đôi tay ấy che chở, chỉ một đôi tay ấy mà thôi.

"Mọi việc là như thế, tôi nhờ chủ tịch Quách vậy." Linh Quân kéo kéo tay áo Quách Lịch, khẽ thì thầm vào tai y một số điều. Sau cùng liền thân thiết vỗ vỗ vai ý, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, "Nhờ ngài hết đấy. Cho dù tôi không có ưa gì ngài, nhưng mà chúng ta cũng có chung một mục đích đúng không?"

Quách Lịch dường như bị đôi mắt sáng tinh anh kia hút hồn, chỉ lẳng lặng gật đầu một cái. Bàn tay y cứ như không tự chủ nâng lấy đôi tay đầy vết đạn, đem một nụ hôn đặt lên đấy.

Y ngay lập tức nhận được một cái rút tay đầy thô lỗ của người trước mắt. Linh Quân cau mày, mắng một câu, "Đệt..... Quách Lịch, không đúng phép tắc rồi."

"Xin lỗi, tôi chỉ là....."

Chỉ là đột ngột không thể tự chủ thôi, thật ngại quá.

"Tôi biết..... Rằng ngài yêu thích vẻ đẹp này của tôi, là ngài muốn chiếm lấy nó. Vậy thì ngài cứ thử xem, thử đấu với hoàng tộc yêu quý của tôi xem?"

Linh Quân chậm rãi nâng bàn tay của mình lên, vào đúng vị trí hôn của Quách Lịch mà chạm môi xuống. Quách Lịch ngây người nhìn hắn, y hoàn toàn bị đắm chìm trong ánh nhìn của người này. Thật nóng bỏng và quyến rũ.

"Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc ngài và em trai ngài yêu thích tôi đến mức nào....."

Hắn biết, hắn biết tất cả là do Quách Lâm gây nên. Chỉ là hắn vẫn chưa đủ chứng cứ, vẫn không thể tự tay bắt lấy cậu được. Cái tên mặt mày ngây thơ ấy hóa ra lại là một con quỷ đội lốt người, hóa ra lại là một kẻ tâm thần không ổn định, biếи ŧɦái và tàn độc.

Những chuỗi ngày mệt mỏi có thể ngưng đọng rồi, để dành riêng ra một ngày mà hắn có thể yêu lấy người.

Người nói lời yêu hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa thật sự một lần đáp lại tiếng yêu thương đó.

Hắn yêu người, nhưng tất cả ái tình chôn vào sâu trong tim. Nhưng dãy ngân hà mà hằng ngày hắn ngước nhìn, chỉ đều có duy nhất một tinh tú sáng rực nhất. Chôn trong ánh mắt bóng hình người, chôn trong hơi thở sự ấm áp của người. Muốn vùi chôn tất cả vào sâu thẳm trong tim, ích kỷ giữ người bên cạnh mãi mãi.

"Thiệu Huy."

Tiếng gọi người, mỗi lần cất lên lại thấy ấm áp vô cùng. Bởi vì người lúc nào cũng sẽ đáp lại tiếng gọi ấy, người sẽ không bao giờ để hắn cô độc một mình.

"Làm sao đấy? Sao đột nhiên hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy?"

Thiệu Huy quay lưng vào trong bếp, cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cách gọi của Linh Quân. Thường ngày khi gọi tên hắn đều không đấm cũng đánh, luôn luôn kiếm chuyện gây sự với hắn, nhưng ngày hôm nay lại gọi hắn một cách nhẹ nhàng như vậy, kể cũng lạ đi.

"Hôm nay chúng ta tắm chung đi, được không?" Linh Quân hạ thấp giọng, mái tóc đen chạm nhẹ lên tấm lưng lớn, khẽ dụi dụi vào. Thiệu Huy phì cười, xoay người xoa lấy mái tóc kia, mỉm cười ôn nhu, "Tôi nào có bao giờ dám từ chối em."

"Òa, tự tay chuẩn bị luôn sao? Lãng mạn lãng mạn quá."

"Bớt nhựa lại đi, tinh dầu hoa tràm được không? Tôi không ngửi được mùi nồng." Linh Quân đưa mắt xem xét tủ để những lọ tinh dầu nhỏ, tiện tay cầm lấy lọ hoa tràm. Thiệu Huy nhún vai không có ý kiến, chỉ cười hì hì, "Em thích như thế nào tôi cũng chiều theo em."

Hai thân thể cường tráng, đẹp đẽ nhưng lại trái ngược nhau hoàn toàn. Một hoàn mỹ, một lại không hoàn mỹ. Cơ thể Linh Quân khắp nơi đều có những vết thương chi chít trải dài từ lưng đến mắc cá chân, không một nơi nào có thể lành lặn. Thiệu Huy cứ thế im lặng ngắm nhìn cơ thể rắn chắc kia, đôi mắt hồ ly không chút dao động, cũng không biết đang suy nghĩ thứ gì trong đầu.

"Suy tư cái gì thế?" Linh Quân nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào hai bên mặt Thiệu Huy, cảm nhận rõ rệt từng tế bào trong cơ thể đang rạo rực. Thiệu Huy cười hiền, đôi mi khép hờ dưới hơi nước lại phủ một tầng nước mỏng, trông mê mị đến lạ lùng.

"Chỉ là lâu rồi mới có cảm giác này, cảm giác thế giới chỉ có tôi và em."

Linh Quân nhìn hắn, lại cười khúc khích ra vẻ thích thú, "Chứ không phải đến tận bây giờ vẫn thấy sợ những vết sẹo này sao?"

Thiệu Huy tưởng chừng như bỏ ngoài tai câu nói của hắn, ngón tay cứ chậm rãi rê dần trên từng vết sẹo trên vòng ngực của hắn. Lòng cứ như thắt lại đôi chút, lại muốn ôm lấy người này mà nâng niu. Thiệu Huy hạ người, đem từng vết sẹo chôn vào cái hôn của chính bản thân.

"Đối với hoàng tộc, sẹo chính là vết nhơ. Hoàng tộc không cho phép bất cứ ai để lại sẹo trên người họ, vì họ coi đó là sự dơ bẩn, là sự ô uế lên thân thể ngọc ngà của họ. Những đối tượng được lựa chọn để kết thân với hoàng tộc cũng như vậy, trên cơ thể không được phép xuất hiện bất cứ vết sẹo nào, cho dù có là vết nhỏ nhất cũng tuyệt đối không thể."

"Vậy chẳng phải tôi chỉ là vợ bé thôi sao? Hoặc cũng có khi bị vứt ra xó vì toàn thân đầy sẹo cũng nên." Linh Quân bật cười, nhưng hắn không ngờ câu nói đùa này của hắn vẫn được Thiệu Huy chậm rãi đáp lại, "Chỉ cần có em, hoàng tộc đối với tôi chỉ là phù du. Em là biển cả tôi muốn đắm mình vào, cho dù có phải bỏ đi địa vị vẫn muốn một lần chìm đắm."

Tiếng nước vẫn chảy róc rách, hơi nước phủ lấy căn phòng như một làn sương mờ mỏng, như một cõi thiên đàng tràn ngập ái tình.

"Nè, chà lưng giúp tôi đi." Linh Quân cười cười, đưa miếng bọt xà bông cho Thiệu Huy rồi nhanh chóng xoay người lại. Thân thể bánh mật dưới làn nước trở nên sáng bóng, từng nét đẹp cơ thể đều được phô diễn một cách hoàn mỹ nhất, một cách trần tục nhất. Thiệu Huy nhận lấy miếng bọt đầy ắp bọt trắng xóa, nhìn thiếu niên trước mắt vẫn đang thích thú đong đưa. Hắn lại chợt nhận ra, hắn có thể yêu tất cả con người của Linh Quân. Cho dù có là sát nhân, cho dù có là kẻ hèn hạ, cho dù có là một thiếu niên ngây ngô cũng được. Chỉ cần người đó là Linh Quân, hắn có thể chấp nhận tất cả. 

Từng vết sẹo dài trên lưng gặp hơi nước nóng hổi trở nên rõ ràng, lại cứ như khiến hắn đau thêm một chút.

"Nhìn biết bao nhiêu lần rồi, vẫn không quen sao?" Linh Quân thấy phía sau im lặng liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiệu Huy trầm ngâm nhìn từng vết thương của hắn. Hắn nghe thấy trong giọng nói kia có chút run, "Tôi cứ ước một điều ước suốt bao năm trời."

"Rằng ước gì tôi có thể quay lại khoảnh khắc em vừa chào đời, có thể dùng tất cả những gì mình có ôm em thật chặt. Để em không phải đau đớn, để em không phải chịu khổ sai. Linh Quân, tôi yêu em. Dù cho sau này chúng ta không để đi đến cuối cùng nhau, tôi vẫn mong có một người yêu em như tôi đã yêu em."

"Thiệu Huy, thật ra...." 

Hắn xoay người, hít một hơi thật sâu mà đối diện với đôi ngươi xinh đẹp kia. Ánh mắt hồ ly phủ một tầng nước, trở nên dịu dàng và êm đềm như mây trôi. Dường như thu tất cả tinh hoa của đất trời, hội tụ vào một ánh nhìn, cứ như chứa đựng cả thế giới vậy.

"Tôi chưa bao giờ nói ra điều này, bởi vì tôi sợ. Tôi sợ mất đi anh, tôi sợ những chuyện không may sẽ xảy ra với anh. Nhưng thời khắc này, tôi muốn cho anh biết một chuyện...."

"Hoàng tộc của tôi, tôi yêu anh."

Thiệu Huy ngây người, trong khoảnh khắc tưởng chừng như ngưng đọng.

Hạnh phúc nhất trên đời, là người mình yêu thương cũng yêu thương mình.

Ái tình trọn vẹn nhất của hắn, cứ như trăng vào rằm vậy, tròn một cách vành vạnh.

"Yêu anh rất nhiều, chưa từng có cảm giác tim đập vì một người nhiều như vậy. Thật khác với những lần trước, nơi này.... đập một cách mãnh liệt hơn, cứ như muốn nhảy khỏi lồng ngực vậy." Linh Quân chạm tay vào ngực trái, bản thân hắn cũng từng rất hoảng loạn. Hắn hoảng loạn vì nhịp đập bất thường này, cứ như bản nhạc luật bị trật đi một nốt, mà nốt ấy lại là một nốt cao chót vót. Cũng giống như tình cảm của hắn vậy, cứ thăng lại trầm như bản nhạc luật không hề hoàn hảo ấy. Nhưng chung quy, nhạc vẫn chính là nhạc, nhạc luật dù hỗn độn đến đâu vẫn có thể nghe được, vẫn có một phong thái của riêng nó.

Thiệu Huy cứ như một đứa trẻ vui mừng đến vỡ òa, dưới làn nước ấm áp chỉ biết bật khóc một cách nức nở.

Phải, điều ước to lớn nhất đời hắn cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Hắn dang rộng vòng tay, siết thật chặt thân thể trước mắt vào lòng. Nước mắt cứ thế rơi, nước mắt rỉ vào khóe miệng mặn chát lại ngọt ngào. 

Biển cả của hắn, đất trời của hắn, hắn nắm chắc trong tay rồi.

"Ngoan nào.... Sao lại khóc chứ?" Linh Quân cười phì nhìn làn tóc ướt đẫm một màu nhàn nhạt phủ lên vai mình, trong tai hắn cứ nghe tiếng thút thít mãi của tên to con này.

Nhưng hắn càng dỗ dành bấy nhiêu, Thiệu Huy lại được nước khóc lớn hơn.

"Ặc! Này này đừng khóc nữa, anh làm tôi hoảng rồi đấy!!" Linh Quân cứ dỗ đến đâu hắn lại càng được đà khóc to hơn. Quản gia đi ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc liền hoảng loạn đập cửa, "Thiệu thiếu! Ngài làm sao vậy?! Ngài có ổn không?!"

"À à không sao..... Chỉ là ngài ấy hơi mệt nên mới vậy thôi, quản gia không cần phải lo."

Nhưng thực sự người đang lo lắng nhất là ta đây này!!

Linh Quân cứ nhìn hoàng tộc trước mắt nấc lên từng tiếng, nhất thời không biết làm gì, vươn cánh tay ôm lấy cổ người kia.

"Ưm!" Thiệu Huy giật mình kêu một tiếng, cả khoang miệng đều được lấp đầy bởi đôi môi của người kia. Thô bạo như rằng muốn cảnh cáo hắn, nếu không ngưng khóc sẽ lập tức hôn hắn đến ngạt chết!

Linh Quân đợi cho hơi thở của Thiệu Huy trở nên đều đặn mới lưu luyến buông ra. Hắn lau đi khóe môi, đồng tử xếch lên đôi chút, "Anh được lắm, hôm nay còn có cái kiểu này."

"Tôi xin lỗi.... Vì không thể kiềm chế được, cho nên.... cho nên...."

Linh Quân nhìn bộ dạng luống cuống của Thiệu Huy hệt như đứa trẻ làm sai bị mẹ trách mắng mà cười phì, dang tay ôm lấy hắn, thoải mái chạm vào mái tóc của hắn.

Thật là, hoàng tộc này cũng có lúc đáng yêu thật.

"Tôi không mắng anh đâu, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Ai da Thiệu thiếu à, ngài khóc lên trông cũng rất đẹp nha nha~" Linh Quân đưa ngón tay quệt một đường ở khóe mắt của Thiệu Huy, hàng mi dày ướt đẫm những giọt nước mắt. Gò má cứ thế phiếm hồng lên, nổi bật giữa làn da trắng không tì vết. Hắn cảm thấy rằng, người thực sự đẹp tựa những vị thần trong thần thoại cổ xưa, một vẻ đẹp vô thực.

Thiệu Huy bây giờ mới gượng đỏ mặt, màu đỏ hồng trải dài từ gò má đến tận mang tai. Hắn lau vội đi những giọt nước mắt, xoay người tránh đi ánh nhìn của Linh Quân.

"Tôi thật xin lỗi, vì đã không thể nói điều này sớm hơn. Tôi biết anh vẫn luôn đợi câu nói này của tôi, nhưng tôi.... Tôi chỉ sợ rằng lỡ như nói ra rồi, tôi lại không thể giữ anh bên mình thì sao? Cuộc sống của tôi vốn không hề êm đẹp, tôi không hề muốn người tôi yêu vì tôi mà chuốc lấy đau đớn." Linh Quân trầm ngâm nhìn gương mặt mình phản bóng qua lớp nước mờ ảo, vẻ mặt không lộ chút biểu cảm. Chỉ là bâng quơ nghĩ rằng, có lẽ bản thân vẫn không phải quá đen đủi, chí ít cũng đã cho hắn gặp được thiên sứ của đời mình.

Thiệu Huy cũng trầm ngâm một lúc, sau đó lại bắt đầu dùng tay chọc chọc vào người của Linh Quân. Hắn nhếch khóe miệng, cong lên nụ cười nửa vời tuyệt đẹp, "Như vậy là quá đủ đối với tôi rồi. Chỉ cần có em, không cần ai khác cả."

Tình yêu to lớn này của họ, đôi lúc mãnh liệt tựa cuồng phong, đôi lúc lại nhẹ nhàng tựa sóng biếc, cứ trầm lắng. Kiếp người luân hồi, không biết thời nào mới gặp được nhau. Vì thế kiếp này, tôi trân trọng ngài, ngài cũng nâng niu tôi.

Chúng ta, chỉ cần có nhau ngày hôm nay, ngày mai sóng gió cũng chẳng ngại.

*Tác giả có lời muốn nói: Hmmm..... Tình hình là mình chuẩn bị bước vào giai đoạn ôn thi 11 rồi, thời gian khá bận và mình không thể update thường xuyên được. Đây có thể là chương update cuối của mình (mình không chắc lắm nhá), mình mong mọi người thông cảm và vẫn theo dõi ủng hộ mình. Mình rất sợ thời gian hoàn thành truyện sẽ không kịp, vì mình sắp phải vào 12 nội trú rồi, một tháng chỉ về có một lần. Cho nên thời gian này mình sẽ cố gắng hết sức hoàn thành mục tiêu của mình, cảm ơn mọi người nhiều!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi