MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Chủ nhân của đôi mắt thâm độc đó không phải ai khác, mà chính là nữ quỷ đàn piano trong phòng khách tầng hai. Ánh mắt của cô ta tràn ngập sự khiêu khích, khóe miệng còn nở nụ cười khẩy.

Cát Vũ nhìn thẳng về phía nữ quỷ đó, khóe miệng khẽ cong lên, giơ Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đang dính đầy máu lên chĩa về phía nữ quỷ.

“Ngươi cứ đợi đấy, sớm muộn gì Cát Vũ ta cũng sẽ tới đây thu thập ngươi.”

Cát Vũ vừa dứt lời, chỉ thấy huyết chú phong ấn mà Cát Vũ đã bố trí ở gần tòa nhà bỗng lóe lên ánh vàng, từng đạo ký hiệu nối tiếp với nhau, ánh vàng lấp lóe, phát ra vạn trượng.

Sau khi huyết chú phong ấn này được mở ra, sát khí màu đen trong tòa nhà đã nhanh chóng rút lui, ngay cả nữ quỷ đang đứng trước cửa sổ cũng biến mất dạng.

Lôi Thiên Kiều đang đứng bên cạnh Cát Vũ cũng nhìn thấy nữ quỷ kia, nữ quỷ đã tạo ra bóng ma rất lớn trong lòng cô. Ban nãy suýt chút nữa là cô đã chết trong tay của nó, bây giờ nhìn thấy nó lần nữa, cơ thể m3m mại của Lôi Thiên Kiều vẫn không nhịn được khẽ run lên.

Cát Vũ bố trí huyết chú phong ấn này là để phòng ngừa âm sát chi khí trong tòa nhà tràn ra ngoài. Bởi vì đạo phong ấn mà sư phụ bố trí đã bị người khác phá hủy rồi, tất nhiên thời hạn bình yên vô sự trong vòng ba mươi năm của trường Đại học Giang Thành cũng bị rút ngắn không ít, đồng thời mọi chuyện cũng bị bại lộ trước mấy năm.

Khoảng thời gian trước, chuyện ma quỷ lộng hành ở nhà xác khoa Y chính là đầu mối ban đầu, âm sát chi khí trong tòa nhà phương Tây này đã có xu hướng tràn ra ngoài, nếu không tiến hành ngăn chặn thì tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ.

Huyết chú phong ấn mà Cát Vũ đã bố trí cũng chỉ là tạm thời, chắc chắn trong vòng ba tháng trường Đại học Giang Thành sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Bây giờ chỉ có hai cách để giải quyết triệt để tình huống ở trường Đại học Giang Thành, một là phong ấn lại quỷ vật kia, hai là đánh nó đến mức hồn bay phách lạc, nhưng cả hai cách này đều cực kỳ khó khăn.

Nếu không phải vì Lôi Thiên Kiều đang ở đây thì Cát Vũ đã dốc hết sức lực, cộng thêm mấy pháp khí đỉnh cấp của Mao Sơn ở trên người, đấu một trận sống chết với quỷ vật trong tòa nhà, chưa biết ai thắng ai thua đâu. Nhưng cho dù Cát Vũ có thể thắng thì cũng sẽ thắng một cách thảm hại, bị trọng thương là điều không thể tránh khỏi.

Cát Vũ sẽ không lấy tính mạng của mình ra để liều chết với đối phương, hắn vẫn còn ba tháng để nghĩ cách thu thập quỷ vật trong tòa nhà. Với thời gian ba tháng, Cát Vũ không tin rằng mình sẽ không nghĩ ra cách để thu thập nữ quỷ kia.

Cát Vũ đứng trước tòa nhà phương Tây một lúc, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, không được tốt cho lắm, để bố trí huyết chú phong ấn này, Cát Vũ đã tốn không ít máu, nếu đổi thành người bình thường thì đã chảy hết máu rồi.

Lôi Thiên Kiều thấy sắc mặt Cát Vũ rất kém, ân cần hỏi han tiếp: “Vũ ca, ngươi vẫn có thể trụ được chứ? Hay là ta đưa ngươi tới bệnh viện truyền máu nhé?”

Cát Vũ lắc đầu nói không cần đâu, rồi lấy mấy viên đan mà mình đã luyện chế ở trên người ra: “Không sao đâu, hai ngày nữa ta sẽ khỏe lại thôi. Sau này cô đừng tới đây nữa, chuyện xảy ra giữa hai chúng ta cũng không được nói với bất kỳ ai.”

Lôi Thiên Kiều không khỏi đỏ mặt, khẽ cười nói: “Vũ ca, giữa hai chúng ta đã xảy ra chuyện gì thế? Trong chuyện này vẫn còn chuyện gì không thể nói ra ư...”

Cát Vũ suýt hộc máu, thầm nghĩ chuyện này mà cô cũng có thể suy nghĩ lệch lạc được, trong khi hắn chẳng nói gì cả, thế là hắn buồn bực nói: “Ta đang nói chuyện chúng ta đã nhìn thấy nữ quỷ và thân phận đệ tử Mao Sơn của ta.”

Cát Vũ gật đầu, nhìn Lôi Thiên Kiều nói: “Được rồi, cô có thể đi, ta cũng phải quay về ngủ đây.”

Lôi Thiên Kiều cảm thấy không nỡ, vội túm lấy cánh tay của Cát Vũ nói: “Vũ ca, sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại chứ?”

“Ta đang làm bảo vệ cho trường Đại học Giang Thành, nên cô muốn gặp lúc nào cũng được, cô đừng làm như sinh ly tử biệt được không?” Cát Vũ trợn mắt nói.

“Vũ ca, vậy ngươi có điện thoại không, ngươi cho ta số điện thoại đi, để sau này ta tiện liên lạc với ngươi.” Lôi Thiên Kiều vẫn không chịu từ bỏ nói.

Cát Vũ bị cô gái này dây dưa đến mức cực kỳ phiền muộn, đành phải móc điện thoại của mình ra, đưa cho cô: “Cô lưu số điện thoại của cô vào đi.”

Lôi Thiên Kiều mừng rỡ, vội nhận lấy điện thoại của Cát Vũ, lưu số điện thoại của mình vào, đồng thời cũng gọi cho mình, bây giờ mới trả lại điện thoại cho hắn.

“Được rồi, lần này ta có thể đi được rồi chứ?” Cát Vũ hỏi.

“Ha ha, chúng ta đi cùng đi, để ta đưa ngươi về, ngươi xem ngươi đã bị thương rồi, mà chúng ta lại cùng trải qua sinh tử, cùng chung hoạn nạn, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn ngươi bị thương lẻ loi đi về cơ chứ?” Lôi Thiên Kiều cười híp mắt nhìn Cát Vũ nói.

Cát Vũ cũng không thể làm gì được, lắc đầu cười khổ: “Tùy cô.”

Lôi Thiên Kiều ôm chặt cánh tay Cát Vũ, dìu hắn đi về phía nhà bảo vệ của trường học.

Thật ra, mặc dù Cát Vũ chảy rất nhiều máu, nhưng bản thân lại không bị thương, cộng thêm lúc nãy đã uống đan dược bổ khí đông máu, cơ thể đã ở trạng thái bình phục rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu. Tất nhiên bây giờ bước đi sẽ không thành vấn đề, hoàn toàn không cần phải dìu dắt.

Nhưng Lôi Thiên Kiều lại ôm chặt cánh tay hắn không chịu buông, khăng khăng đòi dìu hắn đi, bộ nguc m3m mại kia áp sát vào cánh tay của Cát Vũ, khiến Cát Vũ cảm thấy không kịp thích ứng, cả người bước đi một cách cứng nhắc.

Hắn lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ chạm vào con gái, trước đây lúc ở trên Mao Sơn, về cơ bản toàn bộ tâm tư của hắn và sư phụ đều tập trung vào việc tu hành.

Hai người đi một đoạn đường dài mới tới nhà bảo vệ của trường, Chung Cẩm Lượng luôn lo lắng cho Cát Vũ, nên không ngừng đi qua đi lại trước nhà bảo vệ, để đợi Cát Vũ quay về. Hắn ta bỗng nhìn thấy Cát Vũ được một đại mỹ nữ ôm lấy cánh tay từ tốn bước đi ở phía xa xa, cảm thấy khó mà tin nổi, chẳng phải hắn nói đi vào tòa nhà phương Tây để bắt quỷ hay sao? Tại sao lại dẫn một đại mỹ nữ quay về thế?

Đợi sau khi Cát Vũ và Lôi Thiên Kiều đi tới gần, Chung Cẩm Lượng vội tiến lên chào đón, hắn ta quan sát hai người rồi mới nói: “Vũ ca, ngươi về rồi à, vị này là?”

“Ngươi hỏi nhiều thế làm gì, sao ngươi còn chưa ngủ?” Bản thân Cát Vũ cũng cảm thấy hơi lúng túng, nên cố ý nói những lời như vậy với Chung Cẩm Lượng.

“Vũ ca, chẳng phải ta đang đợi ngươi quay về hay sao? Ta không yên tâm...” Chung Cẩm Lượng vốn định nói ta không yên tâm để một mình ngươi đi bắt quỷ, nhưng thấy Lôi Thiên Kiều đang ở bên cạnh, nên ngừng câu chuyện lại ngay.

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi