MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ bị Lôi Thiên Kiều ôm lấy, hơn nữa còn phải đối mặt với vẻ mặt nghi ngờ của Chung Cẩm Lượng,cảm thấy vô cùng lúng túng, nên nói với Lôi Thiên Kiều: “Chúng ta đã tới nơi rồi, sao cô còn chưa chịu đi?”

Lôi Thiên Kiều bĩu môi, hơi luyến tiếc nói: “Được rồi Vũ ca, vậy ta đi đây, ngươi phải chăm sóc tốt cho bản thân đó, ta sẽ tới thăm ngươi.”

Dứt lời, cô mới luyến tiếc buông cánh tay của Cát Vũ ra, đi về phía cửa.

Lúc đi tới cửa, Lôi Thiên Kiều bỗng quay đầu lại, hơi mờ ám nói với Cát Vũ: “Vũ ca, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết về chuyện đã xảy ra với hai chúng ta, đó là bí mật nhỏ của hai chúng ta.”

Dứt lời, Lôi Thiên Kiều cười khanh khách rời khỏi đây.

Cát Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Lôi Thiên Kiều, buồn bực đến mức muốn hộc máu, bọn họ vốn không xảy ra chuyện gì cả, nhưng qua lời nói của Lôi Thiên Kiều thì lại biến thành một mùi vị khác, chắc chắn dù là ai cũng sẽ suy nghĩ nhiều.

Lần này Cát Vũ không thể nào giải thích rõ ràng được.

Đợi sau khi Lôi Thiên Kiều đi xa, Chung Cẩm Lượng vội sáp tới với vẻ mặt mơ màng, cười xấu xa nói: “Vũ ca, ngươi khá lắm, ngươi nói với ta là đi vào tòa nhà kia để bắt quỷ, lúc đi thì oai phong lẫm liệt, coi thường cái chết, khiến ta phục sát đất. Không ngờ ngươi lại đi hẹn hò với một đại mỹ nữ, nhìn vẻ mặt say mê của mỹ nữ đó, chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó không thể miêu tả, ngươi nói thử xem có đúng không nào?”

“Đúng cái đầu nhà ngươi đấy, đừng nói lời vớ vẩn với ta, ta phải đi ngủ đây.” Cát Vũ chẳng muốn giải thích với hắn ta, mà đi về phía ký túc xá của bảo vệ.

Chung Cẩm Lượng vẫn không chịu từ bỏ đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Vũ ca, ngươi có biết ngươi mạnh mẽ lắm không? Ngươi đúng là thần tượng của ta, ngươi nói thử xem, ngươi vừa tới trường Đại học Giang Thành, hoa khôi của trường Tô Mạn Thanh đã bị ngươi hớp hồn, ngay cả đại tiểu thư nhà họ Trần, Trần Trạch San cũng chủ động nhào vào lòng, còn dâng môi thơm. Hôm nay ngươi lại khiến ta mở mang tầm mắt, chắc chắn cô gái ban nãy cũng là sinh viên trường chúng ta, xinh đẹp không thua kém gì hoa khôi của trường. Cát Vũ, ngươi thật may mắn, tài giỏi, ta muốn hỏi ngươi có muốn thu nhận đồ đệ hay không? Ngươi có thể truyền thụ cho ta chút kỹ năng tán gái không?” 

Cát Vũ ngừng bước, bị lời nói của Chung Cẩm Lượng chọc tức đến mức dở khóc dở cười, bản thân mình chưa từng chủ động tán gái, chẳng phải chuyện này đều do mình trùng hợp gặp phải hay sao?

“Ngươi mau ngậm miệng lại cho ta, sao ngươi lại nhiều lời vậy? Ban nãy ta không xảy ra chuyện gì với cô gái kia, ngươi đừng nghĩ gì nhiều.” Cát Vũ giải thích.

Đúng lúc này, Chung Cẩm Lượng bỗng nhìn thấy trên tay Cát Vũ quấn một miếng vải, mà vừa khéo miếng vải đó lại giống hệt chiếc váy mà Lôi Thiên Kiều mặc, cảm thấy hứng thú, cười hì hì nói: “Ngươi còn bảo không xảy ra chuyện gì, hai người còn kịch liệt đến mức xé rách váy của người ta, miếng vải ở trên tay của ngươi chính là chứng cứ.”

Dứt lời, Chung Cẩm Lượng còn cầm lấy tay của Cát Vũ, lúc nhìn thấy miếng vải trên bàn tay của Cát Vũ đều là máu thì biến sắc, nhìn về phía Cát Vũ, lòng đầy căm phẫn nói: “Vũ ca, ngươi thật... thật sự còn không bằng cầm thú, khiến con gái người ta chảy máu như vậy...”

“Cái đầu nhà ngươi, đây là máu của ta, là máu của ta!” Cát Vũ nổi giận ngay, không thể không khâm phục đầu óc của Chung Cẩm Lượng thật sâu xa, chuyện gì cũng có thể nghĩ đến phương diện đó.

“Máu của ngươi ư?” Chung Cẩm Lượng hơi khó tin, trong lòng hắn ta, Cát Vũ giống như một vị thần, Hổ ca và đám lưu manh Ô Nha đều bị hắn đánh đến mức bò đầy đất, vậy còn ai có thể khiến Cát Vũ phải đổ máu chứ? Chuyện này hoàn toàn không thể nào.

“Vũ ca, ngươi đang nói đùa đúng không, ngươi còn có thể chảy máu ư?” Chung Cẩm Lượng chưa từ bỏ ý định hỏi.

Cát Vũ tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa đáp: “Ta đã đi vào tòa nhà phương Tây, rồi gặp được quỷ vật đó, nó thật sự không phải là quỷ vật hung ác bình thường. Suýt chút nữa là ta không thể thoát ra được, đành phải dùng máu của mình để hạ một đạo phong ấn ở trước cổng, như vậy có thể duy trì âm sát chi khí trong tòa nhà không tràn ra ngoài trong vòng ba tháng, nhưng ba tháng sau thì không thể nói trước. Khoảng thời gian này, ngươi hãy đi nói với mấy anh em, tuyệt đối không được đến gần nơi đó.”

Nghe thấy lời nói nghiêm túc của Cát Vũ, Chung Cẩm Lượng vội gật đầu lia lịa, bây giờ mới hiểu rõ lý do tại sao tay của Cát Vũ lại bị thương.

Hiện tại tâm trạng của Cát Vũ vô cùng nặng nề, thầm nghĩ sáng sớm ngày mai hắn sẽ đi thông báo với hiệu trưởng Vương một tiếng, để ông ta sắp xếp người canh phòng nghiêm ngặt xung quanh tòa nhà đó, không được để cho bất kỳ ai đi vào mới được.

Sinh viên ngày nay đều rất to gan, nơi càng nguy hiểm k1ch thích thì càng muốn đi tới xem thử, đợi tới khi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng của bản thân thì mọi chuyện đã quá muộn màng.

Bây giờ đã quá trễ rồi, Cát Vũ không thể quay về căn nhà mà mình thuê chung với Tô Mạn Thanh được, chủ yếu là hắn sợ mình sẽ đánh thức Tô Mạn Thanh. Cô em này vốn ngủ rất tỉnh, một chút động tĩnh nho nhỏ cũng có thể đánh thức cô.

Đợi đến khi Cát Vũ quay về ký túc xá của bảo vệ thì nhận được một tin nhắn của Tô Mạn Thanh, hỏi rằng chừng nào hắn về.

Bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi.

Cát Vũ ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn lại cho Tô Mạn Thanh, bảo rằng trong trường có chuyện nên tối nay sẽ không quay về, sau đó hỏi cô tại sao vẫn còn chưa ngủ.

Tô Mạn Thanh bảo rằng cô đã ngủ một giấc rồi, mới dậy nhắn tin cho hắn.

Về phần cô có nói thật hay không thì Cát Vũ thật sự không biết, Cát Vũ cảm thấy có lẽ cô gái này vẫn chưa ngủ.

Sau khi quay về ký túc xá của bảo vệ, Cát Vũ ngồi trầm tư một hồi lâu, nhưng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc tòa nhà đó có lai lịch như thế nào? Tại sao nơi đó lại xuất hiện quỷ vật hung ác như vậy? Còn nữa, là ai đã phá hủy phong ấn mà sư phụ đã bố trí sau lưng pho tượng Quan Công kia, mục đích phá hủy phong ấn của hắn ta là gì?

Ngày càng nhiều bí ẩn hiện ra ngoài, khiến câu chuyện trở nên rối rắm phức tạp, tục ngữ có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu hắn không hiểu rõ nội tình của tòa nhà phương Tây đó thì sẽ gặp chút khó khăn khi tiêu diệt quỷ vật ở bên trong.

Thật ra cách giải quyết vấn đề tốt nhất vẫn là quay về Mao Sơn một chuyến, mình và sư phụ đã tu hành ở bên ngoài Mao Sơn được mười mấy năm, năm nay mới quay về Mao Sơn. Nhưng hắn chưa ở trên núi được mấy tháng đã bị sư phụ sắp xếp đưa đến trường Đại học Giang Thành. Nếu mời sư phụ tới giải quyết chuyện này, rồi hai sư đồ cùng liên thủ, có lẽ sẽ dễ dàng tiêu diệt quỷ vật kia.

Nhưng nếu làm như vậy thì Cát Vũ thật sự không còn mặt mũi nào nữa, Cát Vũ cũng nhìn ra chuyện này là do lão già kia cố ý thử thách hắn. Nếu hắn không giải quyết ổn thỏa chuyện này, rồi chán chường mời lão già đó xuống núi, chắc chắn sẽ bị lão già đó chế giễu một phen, mà Cát Vũ không thể chịu đựng nổi chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi