MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Người nói chuyện chính là Lý Phó Cường, đứa con trai ngốc nghếch của trưởng thôn.

Lúc này, quanh tay hắn ta được quấn một vòng băng gạc, vẫn còn vết máu chảy thấm ra ngoài.

Cát Vũ giải phóng linh lực là chuyện không thể đùa được, nếu cây gậy không bị hất ra khỏi tay Lý Phó Cường, thì chắc chắn xương cổ tay của hắn ta đã bị gãy, may mà chỉ bị rách da ở lòng bàn tay, vẫn còn quá hời cho hắn ta rồi.

Gia đình Tô Thành Nghiệp đứng trước cửa nhà, nhìn thấy trưởng thôn dẫn theo nhiều người đến thì vô cùng hoảng sợ.

“Trưởng thôn, ngài làm gì vậy? Đang yên đang lành sao lại dẫn theo nhiều người đến đây thế...” Tô Thành Nghiệp vội vàng bước tới, lấy một điếu thuốc đưa cho trưởng thôn.

Trưởng thôn hừ giọng, hất điếu thuốc trên tay Tô Thành Nghiệp ra, tức giận nói: “Nhà của ngươi có một người đến đây, đã đánh con trai ta thành ra như vậy, chuyện này tính sao đây?”

Tô Thành Nghiệp vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, bèn nhìn về phía Tô Mạn Thanh, Tô Mạn Thanh cũng bị chuyện này làm cho sợ hãi, quay đầu nhìn Cát Vũ.

Cát Vũ vẫn bình tĩnh đứng ở đó, sau khi nhìn lướt qua họ một vòng, hắn thản nhiên nói: “Người là do ta đánh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện được không?”

Cát Vũ sợ lát nữa ra tay sẽ phá hỏng đồ đạc trong nhà Tô Mạn Thanh, nên mới nói vậy.

Trưởng thôn liếc nhìn Cát Vũ, u ám nói: “Được lắm, một tên ở nơi khác đến mà dám đè đầu cưỡi cổ khi dễ người nhà họ Lý ta, ngươi không hỏi xem cả cái thôn này lão Lý ta là ai à?”

“Vương pháp ư? Lão tử chính là vương pháp của thôn này. Hôm nay ngươi đã đánh con trai ta, nhất định phải cho ta một lời giải thích!” Trưởng thôn tức giận hét lên.

“Được lắm, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Ánh mắt Cát Vũ chợt trở nên lạnh lùng.

“Ra ngoài thì ra ngoài, ta xem ngươi giải thích như thế nào.” Thôn trưởng vung tay, hai mươi mấy người đàn ông cầm xẻng cuốc lần lượt rời khỏi sân nhà họ Tô.

Thấy có chuyện không ổn, Tô Thành Nghiệp vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay của trưởng thôn, năn nỉ nói: “Trưởng thôn, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện, bạn của con gái ta đã đánh con của ngài, vậy ta sẽ bồi thường tiền thuốc men. Ngài nói bao nhiêu, ta sẽ lập tức đi lấy.”

Trưởng thôn đẩy Tô Thành Nghiệp ra, khiến ông lảo đảo vài cái, tức giận nói: “Lão tử thèm thứ tiền dơ bẩn của ngươi đấy à? Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”

Nói xong, trưởng thôn dẫn cả đám người kéo ra khỏi sân, đi ra ngoài đường.

Cát Vũ chậm rãi đi ra bên ngoài, Tô Mạn Thanh lo lắng đi theo sau: “Vũ ca…”

“Không sao đâu, cô vẫn còn chưa biết bản lĩnh của ta à? Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, ta đi sẽ về ngay.”

“Nhóc con, ngươi giải thích như thế nào đây? Là quỳ xuống xin lỗi con trai ta, hay là muốn ta đánh gãy một chân của ngươi?” Trưởng thôn đã rất nôn nóng.

“Cha, nhất định phải đánh chết tên khốn này, hắn ở trong thôn chúng ta mà còn dám kiêu ngạo như thế.” Lý Phó Cường ỷ đông hiếp yếu, nên liếc nhìn Cát Vũ đầy vẻ khiêu khích.

Vừa dứt lời, Lý Phó Cường đã cảm thấy hoa hết cả mắt, là một cái tát bay tới đánh thẳng vào mặt hắn ta. Lý Phó Cường bị tát ngã xuống đất lăn lộn mấy vòng, đầu óc kêu ong ong, không biết chuyện gì đang xảy ra. Đám người vây quanh Cát Vũ đều sửng sốt, má ơi, ở đây đông người như thế mà hắn dám ra tay trước, bộ tên này điên rồi sao?

“Chẳng phải ngươi muốn một lời giải thích sao? Đây là ta cho ngươi.” Cát Vũ rút tay về rồi nhìn trưởng thôn.

Trưởng thôn lập tức nổi đoá, tức đến nỗi suýt chút nữa đã nổ tung, chỉ vào Cát Vũ chửi bới: “Đánh chết tên khốn này cho ta, đánh chết ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Vừa dứt lời, đám người đó lập tức giơ xẻng trong tay lên, vung về phía Cát Vũ.

Cát Vũ đã chuẩn bị rồi, không đợi những người này tới gần, hắn đã vung một chiêu thiết sơn lên đánh vào chỗ có đông người nhất.

Đây là chiêu thức tương tự như đả ngưu, chính là vừa va chạm đã khiến bảy tám người bay ra ngoài.

Không đợi những người phía sau lại tiến lên, Cát Vũ đã nhanh tay chộp lấy một tảng đá ngay chân tường. Tảng đá này ước chừng nặng ba trăm cân, hắn chỉ nhấc lên bằng một tay, sau đó làm bộ vứt về phía đám người này.

Bị một tảng đá mấy trăm cân đè trúng thì sao còn sống được nữa, thế là đám người kêu lên đầy sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng Cát Vũ không ném tảng đá vào đám đông, mà chỉ ném qua đầu họ, tảng đá nặng mấy trăm cân bay lên không trung cao hơn chục mét.

Trời ơi, thật đáng sợ quá đi.

Những người có mặt đều lui lại vì sợ tảng đá sẽ nện trúng người mình.

Vài giây sau, tảng đá lại rơi xuống, Cát Vũ có thể dễ dàng chộp lấy, dường như không cần phải cố gắng dùng sức gì cả.

Chuyện tiếp theo càng khiến đám người đó càng thêm hoảng sợ.

Chỉ thấy Cát Vũ chưởng về phía tảng đá kia, lập tức tảng đá vỡ tan thành trăm mảnh.

“Ai nghĩ đầu mình cứng hơn tảng đá này thì xông lên.” Cát Vũ thu tay về, quay đầu nhìn đám người xung quanh.

Những người cầm cuốc xẻng kia liếc nhìn nhau, không ai dám bước tới.

Đùa à? Một tảng đá mấy trăm cân mà ở trong tay tên nhóc này lại chỉ giống như một trái bóng rổ, đánh ra một chưởng đã nát vụn, muốn chết hay sao mà xông lên chứ?

Trưởng thôn cũng chết lặng, không ngờ Cát Vũ lại mạnh như vậy. Xem ra hôm nay đã đụng phải gốc rạ cứng rồi.

Ông ta hít vào một hơi, nhìn những người xung quanh, tức giận nói: “Còn thất thần ra đó làm gì, mau đánh hắn cho ta.”

Nhưng không ai nghe lời trưởng thôn nữa, tất cả đều nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt sợ hãi.

Lúc này, Cát Vũ lại chậm rãi tiến lên một bước, bắt đầu đi về phía trưởng thôn.  Hắn vừa di chuyển, khí tức trên người bỗng cuồn cuộn, mang theo một cỗ áp lực rất lớn như muốn trấn áp trưởng thôn.

Mọi người đều cảm nhận được khí tức trên người Cát Vũ, trong lòng không khỏi sợ hãi, giống như cả đời này chưa từng thấy chuyện gì đáng sợ đến vậy cả. Họ sợ đến mức run lẩy bẩy, không tự chủ được mà lùi lại.

“Ngươi… ngươi định làm gì?” Trưởng thôn vừa lùi lại vừa run rẩy nói.

“Ngươi có muốn ta dạy ngươi làm người như thế nào không? Còn không mau cút?” Cát Vũ khẽ quát lên.

Tiếng quát này đã dùng một ít thủ đoạn, đó là Đạo Môn Hống Công, từ “cút” cuối cùng như có tiếng vang, cứ vang vọng không ngớt. Chính điều đó đã đánh tan tuyến phòng thủ cuối cùng trong lòng của đám người này, họ thi nhau chạy trối chết đến mức ngã lộn nhào trên mặt đất.

Trưởng thôn cũng dắt theo thằng con trai ngốc của ông ta chạy đi, vừa chạy vừa chỉ vào Tô Thành Nghiệp, nói: “Tên họ Tô kia... ngươi chờ đó, chờ hắn đi khỏi đây thì ta sẽ xử lý ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi