MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Vốn dĩ Cát Vũ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng khi nghe được lời nói vừa rồi của trưởng thôn, trong lòng Cát Vũ không khỏi run lên. Đúng vậy, hắn ở đây thì có thể trấn trụ được trưởng thôn và đứa con trai ngốc của ông ta, nhưng một khi hắn vừa đi, thì ông ta sẽ đối phó với gia đình Tô Mạn Thanh càng tệ hơn.

Vừa nhìn là biết tên trưởng thôn không phải thứ tốt đẹp gì, xem ra là xưng hùng xưng bá cả thôn này rồi.

Làm thế nào để xử lý ông ta thật tốt đây?

Sau khi trưởng thôn dẫn đám người đó đi, Tô Thành Nghiệp và Tô Mạn Thanh mới bước đến bên Cát Vũ, ân cần hỏi hắn có sao không.

Sao Cát Vũ lại xảy ra chuyện gì được chứ, hắn nhìn Tô Thành Nghiệp đầy áy náy nói: “Chú à, cháu xin lỗi, đã gây phiền phức cho chú rồi. Hôm nay cháu thấy thằng con trai ngốc của trưởng thôn bắt nạt Mạn Thanh, nên mới không nhịn được mà đánh hắn ta một trận, không ngờ lại ầm ĩ đến mức này.”

“Không sao, không sao... Từ lâu ta đã không vừa mắt với thằng nhóc đó rồi. Trước đây hắn đã quấy rối Mạn Thanh rất nhiều, khi con bé cũng đã đi Giang Thành học đại học nên đã đỡ nhiều rồi…” Tô Thành Nghiệp nói.

“Cha, liệu chúng con đi rồi thì trưởngthôn sẽ đến làm khó cha mẹ không?” Tô Mạn Thanh lo lắng nói.

“Đều là người trong một thôn, lại thường xuyên chạm mặt, cha nghĩ hẳn là trưởng thôn sẽ không làm gì quá đáng đâu.” Tô Thành Nghiệp có vẻ không lo lắng gì.

“Ngôi làng sắp bị phá bỏ và di dời đi nơi khác, chắc chắn trưởng thôn sẽ chịu trách nhiệm phân chia các khoản tiền hỗ trợ, ta sợ ông ta sẽ gian lận.” Mẹ Tô lo lắng nói.

Chuyến đi đến An Thành lần này có vẻ không thuận lợi lắm, Cát Vũ cũng hơi đau đầu.

Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Chuyện này cứ giao cho cháu, cháu sẽ giúp mọi người giải quyết chuyện của trưởng thôn.”

Hai vợ chồng ngẩng đầu nhìn Cát Vũ, không biết Cát Vũ sẽ xử lý như thế nào. Ngay cả Tô Mạn Thanh cũng cảm thấy hơi khó tin, đây là thành phố An Thành, Cát Vũ lại không quen biết với một Đàm gia nào ở đây, làm sao mà xử lý được bọn rắn độc như trưởng thôn chứ?

Vừa rồi Cát Vũ đã nghĩ ra cách, hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi điện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn cuộc gọi đã kết nối được.

“Vũ ca… sao ngươi lại nhớ tới ta mà gọi điện vậy, thật là bất ngờ!” Giọng nói đầy xúc động của một cô gái vang lên từ đầu dây bên kia.

Người này chính là viên ngọc quý của nhà họ Trần, Trần Trạch San, cháu gái của Trần Nhạc Thanh, gia chủ nhà họ Trần.

“Bây giờ tôi đang ở An Thành, đã gặp chút rắc rối, tôi muốn nhờ cô giúp, không biết cô có rảnh không?” Cát Vũ bình tĩnh nói.

Vốn dĩ Cát Vũ định nhờ Đàm gia giải quyết chuyện này, nhưng lại nghĩ hôm qua mới dạy dỗ cho con trai ông ta một bài học, nên không tiện lắm, vì thế hắn mới nhờ đến Trần Trạch San. Nhà họ Trần rất có thế lực ở cả tỉnh Nam Giang nên chuyện này đối với họ chẳng khó gì.

“Có có có, chỉ cần là chuyện của Vũ ca, đó đều là chuyện quan trọng hết, không biết Vũ ca tìm ta có chuyện gì?” Trần Trạch San vẫn không thể ổn định được sự kích động trong lòng.

Cát Vũ quay lại nhìn Tô Mạn Thanh và hỏi: “Mạn Thanh, thôn của cô tên gì?”

“Thôn Hạnh Lâm.” Tô Mạn Thanh trả lời.

“Là như vầy, ta đang ở thôn Hạnh Lâm của thành phố An Thành, đã chọc phải một người trưởng thôn, người này cực kỳ vô lại nên đã bị ta dạy dỗ một trận, nhưng ta sợ sau khi ta đi khỏi đây sẽ để lại hậu hoạ, không biết cô có tiện giúp ta xử lý tên trưởng thôn này hay không?” Cát Vũ nói.

“Thôn Hạnh Lâm ở An Thành?” Trần Trạch San nghi ngờ hỏi.

“Ừ, chính là nơi này.” Cát Vũ nói.

“Ta nhớ công ty của ta có một dự án ở thôn Hạnh Lâm, đang chuẩn bị khởi công. Ngươi chờ một lát, ta sẽ hỏi lại cha xem.” Trần Trạch San đáp lại một cách lịch sự, sau đó cúp điện thoại.

Chưa đầy năm phút sau, Trần Trạch San đã gọi lại và nói: “Vũ ca, ta vừa gọi điện hỏi cha, ông ấy nói đúng là công ty có một dự án chuẩn bị khởi công ở thôn Hạnh Lâm của An Thành, chuẩn bị xây dựng mấy toà nhà, nhưng hiện tại dự án này đang bị đình trệ vì tên trưởng thôn của thôn Hạnh Lâm gây khó dễ. Ông ta đòi bồi thường với giá cao ngút tận trên trời, còn đòi một món tiền riêng từ công ty nữa, hôm nay cha ta cũng mới nhận được phản hồi của cấp dưới, đang định đi đến thôn Hạnh Lâm xem xét tình hình đây.”

“Hay là ngươi đợi bọn ta một lát, hai cha con ta sẽ đến thôn Hạnh Lâm ngay. Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ xử lý tốt chuyện này.” Trần Trạch San nói.

Cát Vũ đáp lại, nói địa chỉ nhà Tô Mạn Thanh cho Trần Trạch San, sau đó cũng không nhiều lời nữa mà cúp điện thoại, rồi đưa ba người nhà họ Tô vào trong nhà. Hắn nói với họ mọi chuyện đã giải quyết xong, lập tức sẽ có người đến đây giải quyết tên trưởng thôn này.

Trong lòng Tô Thành Nghiệp vẫn cảm thấy hơi lo lắng, chuyện này xem như đã đắc tội chết với tên trưởng thôn và đứa con trai ngốc nghếch của ông ta. Mặc dù hiện giờ ông ta rất sợ Cát Vũ, nhưng sau khi Cát Vũ đi khỏi đây, chắc chắn ông ta sẽ đến gây khó dễ cho cả nhà họ.

Thế mà Cát Vũ lại nói rằng chuyện này sẽ sớm được giải quyết, trong lòng Tô Thành Nghiệp không tin tưởng lắm, cũng không biết Cát Vũ sẽ giải quyết rắc rối lớn này như thế nào đây.

Hai tiếng sau, cả nhà Tô Thành Nghiệp đã được chứng kiến thủ đoạn thật sự của Cát Vũ.

Chỉ thấy bốn năm chiếc ô tô hạng sang đậu trước cửa nhà Tô Thành Nghiệp.

Trong đó chiếc xe dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce cực kỳ đắt tiền.

Ba người bước xuống từ chiếc Rolls-Royce, một người là quản gia Lưu của nhà họ Trần, một người là Trần Đào, con trai thứ ba của Trần Nhạc Thanh, người còn lại là cô chủ lá ngọc cành vàng Trần Trạch San của nhà họ Trần.

Phía sau chiếc Rolls-Royce là mấy chiếc xe địa hình Mercedes-Benz. Từ trên mấy chiếc này, hơn chục người đàn ông to lớn mặc vest đen đeo kính râm lần lượt bước xuống. Người dẫn đầu là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, vai hùm lưng gấu, rất có phong thái của một ông trùm. Người này chính là Trương Hàng, ông trùm thế lực ngầm ở An Thành, gần như ngang hàng với Đàm gia ở Giang Thành.

Mặc dù gia đình của Trần Nhạc Thanh rất giàu có và quyền lực, nhưng để giải quyết vấn đề của thành phố An Thành, thì vẫn cần đến ông trùm của An Thành đích thân ra mặt mới được.   

Lẽ ra để giải quyết một tên trưởng thôn nhỏ nhoi thì căn bản không cần ông trùm của An Thành ra mặt, tuy nhiên vì chuyện này liên quan đến nhà họ Trần, mà Trương Hàng có rất nhiều mối làm ăn với họ, nên ông ta cần phải tự mình ra tay để lấy lòng nhà họ Trần.

Khi rất nhiều ô tô hạng sang đậu trước cửa nhà của Tô Mạn Thanh, chuyện này đã gây chấn động cả thôn. Chiếc xe với biển số năm số tám rất bắt mắt, ai ở An Thành cũng biết rõ.

Vừa nhìn thấy một nhân vật lớn như vậy đến cửa nhà Tô Thành Nghiệp, dân làng còn tưởng rằng ông đã đắc tội với Trương Hàng nên mới bị tìm tới tận cửa. Nhiều người đã xì xào bàn tán rằng nhà họ Tô đúng là năm xui tháng hạn mà, người chú vừa mới mất, giờ lại bị Trương Hàng tìm đến, chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Tuy nhiên họ lại không biết những nhân vật lớn này là vì ai mà đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi