MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, người nhà họ Tô vội vàng chạy ra sân, phát hiện xe đỗ ở cửa đều là xe hạng sang, mà người bước xuống chiếc xe sang đó lại càng khiến cho cả nhà họ sợ khiếp vía.

Mặc dù Tô Thành Nghiệp chưa từng gặp Trương Hàng, nhưng ông đã nghe mọi người nói ông trùm của thành phố An Thành có biển số xe là năm số tám, người đàn ông bước xuống xe kia chỉ hơn bốn mươi tuổi, khí thế bất phàm, không hiểu sao trên người lại toả ra một luồng sát khí. Người này không phải là Trương Hàng thì là ai chứ?

Còn có hàng chục người đàn ông to lớn mặc vest đen phía sau, càng chứng tỏ thân phận của Trương Hàng, chắc chắn ông ta là ông trùm của thế lực ngầm ở An Thành.

Mà khí thế của hai cha con đứng trước mặt Trương Hàng lại càng không tầm thường, vừa nhìn là biết nhà giàu quyền quý, cho dù là Trương Hàng còn phải cung kính với họ, điều đó càng chứng minh thân phận của họ không hề bình thường.

Những người này tới đây làm gì vậy?

Vợ chồng Tô Thành Nghiệp chết lặng khi chứng kiến ​​cảnh tượng này.

“Người anh em, đây có phải là nhà của Tô Thành Nghiệp không?” Trương Hàng bước tới, liếc nhìn Tô Thành Nghiệp, nghiêm mặt hỏi.

Tô Thành Nghiệp giật b4n người, không ngờ ông trùm của thành phố An Thành lại đến tìm mình.

“Ta… ta chính là Tô Thành Nghiệp...” Tô Thành Nghiệp run rẩy trả lời.

Trong lúc họ đang nói chuyện, Cát Vũ và Tô Mạn Thanh từ trong nhà bước ra.

Trần Trạch San đang đứng bên cạnh Trần Đào chợt sáng mắt lên, bước nhanh đến bên Cát Vũ, nắm lấy cánh tay hắn rồi vui vẻ nói: “Vũ ca, bọn ta tới rồi.”

Cát Vũ liếc nhìn Trần Trạch San, mỉm cười nói: “Cám ơn cô, San San.”

“Không có gì, Vũ ca là đại ân nhân của nhà bọn ta, ngươi đã cứu sống ông nội ta, nên chút chuyện này chẳng đáng là gì.” Trần Trạch San cười tươi như hoa, lập tức đảo mắt nhìn qua Tô Mạn Thanh đang đứng bên cạnh Cát Vũ, sắc mặt khẽ thay đổi.

Tô Mạn Thanh là hoa hậu giảng đường năm nhất của đại học Giang Thành, trẻ trung xinh đẹp, nổi bật trong số các nữ sinh trong trường, nên Trần Trạch San không thể không biết.

Lúc này, Cát Vũ xuất hiện tại nhà họ Tô và ở cùng Tô Mạn Thanh, điều này khiến Trần Trạch San cảm thấy hơi ghen tị.

Còn Tô Mạn Thanh nhìn thấy Trần Trạch San ăn mặc đẹp đẽ, mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng từ trên xuống dưới, vả lại người ta cũng rất xinh đẹp, nhìn thấy những chiếc xe sang mà nhà họ lái cũng rất có giá trị, cô hơi mặc cảm, có một cảm giác tự ti.

Thì ra Vũ ca lại quen biết một cô chủ nhà giàu có như vậy, một người đàn ông xuất sắc như thế, sao lại có thể thích một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường như cô chứ?

Tô Mạn Thanh vẫn không kiềm lòng được mà lén nhìn Cát Vũ, nhưng trong mắt Cát Vũ lại chẳng có biểu hiện gì khác lạ, chỉ là chào hỏi lịch sự với Trần Trạch San, nên trong lòng cô nhẹ nhõm rất nhiều.

Cho tới nay, mối quan hệ giữa cô và Cát Vũ vẫn không rõ ràng, cô không biết Cát Vũ đã len lỏi vào trái tim mình từ lúc nào, nhưng càng tiếp xúc lâu với Cát Vũ, Tô Mạn Thanh càng không tự tin phá vỡ mối quan hệ giữa họ.

Mấu chốt là Cát Vũ chưa bao giờ tỏ vẻ quá thích cô.

Lúc này, những suy nghĩ tràn về khiến trái tim Tô Mạn Thanh phập phồng lo sợ.

Ngay lúc đó, cha của Trần Trạch San là Trần Đào cũng bước lên vài bước, đi tới bên cạnh Cát Vũ, vui vẻ nói: “Cát đại sư, rất vui khi được gặp lại! Mấy ngày trước trong cuộc thi đấu võ thuật tại Thái Bình Trấn, Cát đại sư thật sự rất nổi bật. Ta đã đặt cược ngài thắng nên đã kiếm được một món tiền lớn, chuyện này đều nhờ phúc của Cát đại sư.”

Cát Vũ chỉ mỉm cười gật đầu và nói: “Điều này chỉ có thể chứng minh Trần tiên sinh có mắt nhìn người, lúc ấy đã lựa chọn cược ta thắng.”

“Đâu có, đâu có. Vẫn là bản lĩnh của Cát đại sư cao minh, ta vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối là Cát đại sư sẽ thắng.” Trần Đào nắm tay Cát Vũ, mặt đỏ bừng vì kích động.

Lúc này, ông trùm ở An Thành đứng đằng sau bọn họ cũng chú ý tới Cát Vũ, nhất thời giật nảy mình.

Ông ta cũng đã nhận ra người trước mặt chính là Cát Vũ, người thanh niên đã đánh bại cao thủ vô song Hồ Tấn Dương chỉ bằng hai chiêu ngày đó. Thân là ông trùm của một phương nên đương nhiên Trương Hàng phải dự xem trận đấu rồi, nhất là trận đấu giữa Cát Vũ và Hồ Tấn Dương kia, cực kỳ hấp dẫn. Lúc ấy ông ta có ý muốn kết giao với cao nhân, nhưng ai ngờ sau khi Cát Vũ đánh bại Hồ Tấn Dương thì đã đi mất, không thấy bóng dáng đâu hết nên ông ta cũng đành bó tay.

Bây giờ tại một thôn nhỏ ở An Thành lại được gặp Cát Vũ, khiến Trương Hàng vui mừng khôn xiết.

Ông ta vội vàng bước tới, cung kính nói: “Cát đại sư, xin chào. Ta là Trương Hàng đến từ thành phố An Thành, những người quen biết ta đều gọi ta là Trương gia, nhưng ngài cứ gọi ta một tiếng Tiểu Trương là được rồi. Trong trận đấu võ trước đó, ta cũng có mặt, lúc ấy bản lĩnh của Cát đại sư thật cao minh, ta xem mà cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Lần này may nhờ phúc của Trần tiên sinh nên mới quen biết một nhân vật lớn như Cát đại sư đây.”

“Trương gia quá khách sáo rồi, ta cũng rất vui khi quen ngươi.” Cát Vũ bình thản nói.

Dù vậy, Trương Hàng cũng rất vui, bắt tay Cát Vũ mà lắc mạnh một hồi.

Mấy người chào hỏi vài câu ở cửa, sau đó Trần Trạch San mới đi thẳng vào chủ đề chính: “Vũ ca, sao trưởng thôn của thôn Hạnh Lâm này lại chọc đến ngươi vậy?”

Cát Vũ kể lại sơ qua mọi chuyện đã xảy ra giữa mình với thằng con ngốc của tên trưởng thôn cho mọi người nghe, lúc này mọi chuyện mới sáng tỏ.

Nghe vậy, vẻ mặt của Trương gia lập tức trở nên lạnh lẽo, tức giận nói: “Mẹ kiếp! Ở trên địa bàn của lão tử mà lại có người dám đắc tội với Cát đại sư, đúng là chán sống mà. Cát đại sư yên tâm, chuyện này cứ để ta lo liệu, ta cam đoan sẽ khiến lão già kia ngoan ngoãn vâng lời.”

“Trưởng thôn của thôn Hạnh Lâm cũng thật quá đáng, công ty của ta có một dự án đang chuẩn bị khởi công, sự việc đã được thoả thuận xong xuôi rồi, nhưng lại bị vướng ở người này. Ông ta đã nhiều lần quấy rối, lại còn xảo trá đòi bọn ta một món tiền, ta vừa nghe quản lý của dự án này báo lại. Nếu ông ta cũng đắc tội với Cát đại sư, thì chuyện này phải nói rõ phải trái với ông ta mới được.” Trần Đào trầm giọng nói.

“Nhà của trưởng thôn ở đâu?” Trương gia kéo tay áo, nóng lòng muốn đi.

Cát Vũ quay lại nhìn Tô Thành Nghiệp, khách sáo nói: “Chú à, mời chú dẫn đường.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi