MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Bên trong Tụ Linh Tháp đã phong ấn rất nhiều quỷ vật, trong đó có ít nhất một nửa đã sớm chiều ở chung với Cát Vũ, tình cảm sâu đậm. Nhưng chỉ trong trận chiến của buổi tối hôm nay, đã có ít nhất hai mươi quỷ vật bị nữ quỷ Phượng Di kia cắn nuốt, trong đó có mười mấy con có quan hệ rất tốt với Cát Vũ.

Những con quỷ vật bị cắn nuốt này sẽ hoá thành năng lượng của nữ quỷ Phượng Di, cũng cắt đứt mọi cơ hội luân hồi chuyển thế của chúng, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Nhìn thấy những quỷ vật đang lơ lửng trước mặt, trong lòng Cát Vũ không khỏi buồn bã, chỉ biết thở dài thườn thượt.

Mặc dù Cát Vũ có quan hệ thù địch với những quỷ vật này, chúng đều bị phong ấn trong Tụ Linh Tháp, chúng cũng biết tính khí của Cát Vũ, đã cùng hắn chiến đấu rất quen thuộc, còn cùng chọc cười với Cát Vũ. Mà những quỷ vật đã bị Tụ Linh Tháp cảm hoá và mài dũa nên đã thay đổi tính tình rất nhiều, đã không còn oán niệm sâu và lòng dạ hung ác nữa.

Sau khi sống chung với nhau lâu như vậy, chỉ trong chốc lát đã mất đi rất nhiều quỷ vật, sao Cát Vũ không đau lòng thương tiếc được cơ chứ.

Từ nhỏ hắn không có bạn bè gì, chỉ đi theo sư phụ tu hành, nên những con quỷ vật này chính là bạn của hắn.

Đám quỷ vật đang bay xung quanh nhìn thấy Cát Vũ buồn bã như vậy, bèn lên tiếng: “Vũ gia, lưới trời lồng lộng, thiên đạo luân hồi, tuy rằng các huynh đệ này chết trận, nhưng đó cũng là số mệnh của chúng, không hề liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng đừng buồn nữa…”

“Sở dĩ lúc trước Trần Duyên chân nhân phong ấn bọn ta ở Tụ Linh Tháp, là để bảo vệ chu toàn cho ngươi. Vũ gia, mọi chuyện đã qua rồi, ngươi đừng buồn nữa, các huynh đệ nhìn thấy ngươi như vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu.” Lại một con quỷ vật khác nói.

Nghe nhiều quỷ vật nói vậy, Cát Vũ rất cảm động, xua tay nói: “Bằng hữu tốt, tuy rằng ta là một đạo sĩ, nhưng ta sớm chiều ở chung với các ngươi, cũng có tình cảm sâu đậm. Tuy rằng ngày thường ta rất khó chịu với các ngươi, nhưng thật ra trong lòng ta đều quan tâm đến các ngươi, ta là người không muốn rời xa các ngươi nhất. Sau trận chiến ngày hôm nay, ta đã hiểu được oán khí và lệ khí của các ngươi đã hoá giải gần hết rồi, chờ ta nghỉ ngơi khoẻ hơn sẽ siêu độ cho tất cả các ngươi đi đầu thai luân hồi.”

Vừa dứt lời, hầu hết quỷ vật đều nhìn nhau, trong đó có một con quỷ vật trông có vẻ dữ tợn nói: “Vũ gia, ta vẫn ở bên cạnh ngươi chưa đủ lâu, muốn siêu độ thì hãy siêu độ bọn họ, mấy năm nữa hãy đến lượt ta.”

“Tiểu Vũ à... Từ khi ngươi được lão già Trần Duyên kia mang lên núi, lúc đó ngươi mới có tí tuổi, vẫn chưa cai sữa. Ta đã nhìn ngươi lớn lên, ngươi cũng giống như cháu trai của ta vậy. Ngươi bảo ta đi, ta lại không nỡ.” Một con miêu yêu có khuôn mặt dài như mặt mèo, có dáng vẻ như một yêu vật già cỗi nói.

Bà lão này có vẻ hơi xúc động, vừa nói mà nước mắt rưng rưng.

Cát Vũ nhìn lũ quỷ vật này mà cảm thấy nước mắt cũng rưng rưng theo.

Lúc này, lại có một con quỷ vật nói: “Tiểu Vũ, sinh mạng của con người các ngươi có hạn, nhưng quỷ vật bọn ta có thể tồn tại lâu dài trên thế giới này, Tụ Linh Tháp này cũng coi như nơi để bọn ta lánh nạn, đừng để bọn ta trở thành những oan hồn lang thang vô chủ. Mặc dù hiện tại tu vi của ngươi là một nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, nhưng để trở thành một nhân vật quyền thế một phương thì vẫn còn cần thêm thời cơ, hãy để bọn ta ở với ngươi thêm vài năm nữa, chờ ngươi trưởng thành rồi hãy thả bọn ta đi cũng chưa muộn.”

Có thể nói con quỷ vật này đã nói ra được tiếng lòng của rất nhiều quỷ vật khác, khiến nhiều bọn chúng đều phụ hoạ theo.

“Bọn ta không đi, mấy năm nữa bọn ta mới đi…”

“Đúng, tên nhóc này vẫn chưa trưởng thành, vẫn chưa thể đi được…”

Dứt lời, không đợi Cát Vũ đồng ý, những quỷ vật đó lại chui vào trong Tụ Linh Tháp, gọi thế nào cũng không ra.

Cát Vũ cũng bất lực, bình thường ai nấy đều nhao nhao đòi hắn siêu độ cho, giờ hắn muốn siêu độ cho tất cả bọn chúng thì lại không ai chịu.

Xem ra không chỉ hắn có tình cảm với những con quỷ vật này, mà ngay cả chúng cũng có tình cảm với hắn.

Nhìn thấy những quỷ vật đối xử với mình như vậy, cuối cùng cõi lòng buồn bã của Cát Vũ cũng được an ủi, hắn bước tới cất Tụ Linh Tháp đi.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy mặt trời ló dạng từ phía đông, không ngờ vì đối phó với nữ quỷ Phượng Di cũng mất cả buổi tối, có thể nói là chấn động lòng người.

Lúc này, Cát Vũ cũng không định quay lại ký túc xá bảo vệ, với thương tích của mình thế này, có lẽ hắn sẽ phải ở lại căn nhà thuê mấy ngày để hồi phục sức khỏe, nếu không hắn sẽ không dám gặp người khác trong bộ dạng thê thảm này.

Đồng thời, Cát Vũ lại nghĩ đến Tô Mạn Thanh, trong lòng cũng thấy dịu lại.

Lúc trước khi hắn rời đi, thiết nghĩ Tô Mạn Thanh sẽ để ý đến những lời nói đó.

Nhưng đó đều là lời nói chân thành của Cát Vũ, kể từ khi hắn quyết định đến tòa nhà lần nữa, hắn đã không định sẽ sống sót trở về.

Cũng may hắn cũng vẫn giữ lại cái mạng này, ít nhiều cũng nhờ cô gái Dương Phàm đó.

Hắn cố lê lết cơ thể kiệt quệ của mình, bước thấp bước cao đi về khu dân cư Cổ Lan.

Hắn sợ sẽ quấy rầy Tô Mạn Thanh đang ngủ, nên nhẹ nhàng mở cửa, vừa cửa mở ra, hắn không ngờ Tô Mạn Thanh đang ngồi ngây người trên sô pha trong phòng khách, đèn vẫn sáng.

Bây giờ bầu trời đã sáng trưng, nói cách khác, rất có thể Tô Mạn Thanh đã ngồi ở phòng khách đợi cả đêm.

Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, Cát Vũ sững sờ, Tô Mạn Thanh đang ngồi trên ghế sô pha cũng vậy.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tô Mạn Thanh từ trên sô pha chậm rãi đứng lên, nước mắt như những hạt ngọc trai thi nhau rơi xuống.

“Vũ ca… Ta biết ngươi sẽ về mà… Ta biết mà…”

Tô Mạn Thanh nhìn thấy bộ đồng phục bảo vệ của Cát Vũ đã rách tả tơi, trên người còn dính rất nhiều máu, đặc biệt trên tay hắn còn có một miếng vải bông dính đầy máu, đó là một mảnh vải bông bị xé ra từ váy của một người phụ nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi