MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Tô Mạn Thanh luống cuống tay chân, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải, chỉ có những giọt nước mắt đau khổ cứ thế lăn dài trên mắt cô.

Cát Vũ mỉm cười an ủi: "Đừng lo lắng, những vết thương này đều là ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao."

"Vũ ca, rốt cuộc ngươi đi đâu vậy? Những lời ngươi nói khi rời đi khiến ta sợ hãi lắm. Ta đã nghĩ ngươi thật sự sẽ không về được nữa..." Tô Mạn Thanh khóc.

“Không có chuyện gì… Ta chỉ giải quyết một việc rất quan trọng thôi. Cũng may là chuyện này gần như đã giải quyết xong, bây giờ không phải ta đã về rồi sao?” Nhìn thấy Tô Mạn Thanh lo lắng như thế, trong lòng Cát Vũ hết sức cảm động.

Không ngờ trên đời này, ngoài sư phụ, còn có một người khác có thể đối xử chân thành với mình như thế.

"Vậy sau này ngươi đừng nói những lời như vậy hù dọa ta được không, ta lo lắng cả đêm không ngủ đấy."

"Ừ, ta bảo đảm về sau sẽ không như thế nữa. Bây giờ không còn sớm, cô về ngủ một giấc cho ngon đi, ta xin nghỉ phép cho cô nhé?" Cát Vũ quan tâm hỏi.

"Không cần đâu, thấy ngươi trở lại là ta yên tâm rồi. Một lát nữa ta sẽ lên lớp. Buổi chiều không có tiết, trở về ngủ bù cũng không muộn." Tô Mạn Thanh lắc đầu nói.

"Ừ, vậy cô đi đi. Ta đã lăn lộn cả đêm nên hơi mệt rồi. Ta phải về phòng nghỉ ngơi một chút." Cát Vũ xoa đầu Tô Mạn Thanh, đẩy cửa phòng mình ra và bước vào.

Quả thực đêm nay là một đêm vô cùng mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ. Nếu không có đan dược của nhà họ Tiết mà chị gái nhỏ Dương Phàm kia cho mình uống, thì tuyệt đối hắn không thể nào đi bộ về từ được.

Bây giờ đã trở về nhà, Cát Vũ gục trên giường và ngủ một giấc thật ngon.

Hắn ngủ đến tận khi trời tối mờ mịt, tới nửa đêm mới tỉnh lại, nhất thời cảm giác thương thế trên người đã lành đi một nửa.

Chủ yếu là vì đan dược của nhà họ Tiết kia.

Sau ba, bốn ngày liên lục nghỉ ngơi lấy lại sức trong căn nhà cho thuê, mỗi ngày đều có một viên đan dược để bồi bổ cơ thể. Những ngày đó Cát Vũ đóng cửa không ra ngoài, liên tục tu luyện. Ngày nào Tô Mạn Thanh trở về cũng phải chuẩn bị cho Cát Vũ lượng cơm ăn một ngày.

Nhờ vậy, thương thế của Cát Vũ hồi phục rất nhanh. Sau vài ngày thì mọi thứ đã tốt hơn hẳn, ngay cả vết cắt trên tay cũng đã thành sẹo, một khi vết sẹo biến mất, Cát Vũ sẽ được coi như hoàn toàn bình phục trở lại.

Sở dĩ Cát Vũ ở lại trường đại học Giang Thành, nhiệm vụ chính của hắn là xử lý chuyện tòa nhà kia. Đội trưởng đội bảo vệ này chỉ là một hư danh, có đến trường hay không cũng không thành vấn đề, nhưng Cát Vũ vẫn nói một tiếng với Chung Cẩm Lượng và đội phó Lý Quý.

Mấy ngày nay hình bóng của Dương Phàm thường xuyên xuất hiện trong đầu Cát Vũ. Chị gái nhỏ này đã đi mấy ngày rồi, đến bây giờ cũng không có một chút tin tức nào, cũng không biết cô có liên lạc được với Bạch Triển trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch hay không.

Chỉ cần người có uy quyền này vừa đến, thì chuyện đám quỷ vật trong tòa nhà cũng không cần phải lo lắng nữa.

Cát Vũ cũng không muốn thúc giục Dương Phàm. Nếu cô vẫn chưa trả lời thì có nghĩa là cô đang bận việc gì đó, khi mọi việc xong xuôi tất nhiên cô sẽ liên hệ với mình.

Chị gái nhỏ Dương Phàm cũng là một người tốt bụng, nếu không ngày đó cô đã không xuất hiện ở tòa nhà và còn cứu mình một mạng.

Cát Vũ có chút lo lắng về phong ấn Huyết Chú mà mình bố trí bên cạnh tòa nhà. Cho nên khi vết thương vừa lành lại, hắn liền đi thẳng đến trường đại học Giang Thành, đi một vòng quanh tòa nhà, sau khi phát hiện mọi thứ đều nguyên vẹn, Cát Vũ mới yên lòng.

Thế này, Cát Vũ lại tiếp tục cuộc sống trước đây của mình, ngày ngày nán lại trong chốt bảo vệ của trường. Điều khác biệt duy nhất là hắn thường xuyên trực ca đêm. Mỗi buổi tối hắn đều phái ra một, hai quỷ vật đến gần tòa nhà điều tra, xem xem có người xa lạ nào tới gần tòa nhà hay không.

Điều mà Cát Vũ lo lắng là Hàn Nguyệt yêu đạo của Luyện Quỷ Đường lại phá hủy phong ấn Huyết Chú mà hắn đã thiết lập một lần nữa, đến lúc đó sẽ có người chết vì nó.

May mắn thay, những ngày qua vẫn bình yên vô sự, nhưng vẫn không có tin tức gì từ Dương Phàm.

Sau ba bốn ngày, vào buổi trưa một ngày, Cát Vũ đã ăn no, đang định chợp mắt một chút, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên một làn gió thơm chợt thoảng qua, sau đó đột nhiên đẩy về phía hắn, suýt chút nữa đã đẩy Cát Vũ lật úp khỏi ghế.

“Vũ ca, đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?” Một giọng nói tinh quái quen thuộc đột nhiên cất lên.

Cát Vũ giật mình quay lại nhìn, thì ra là Lôi Thiên Kiều của nhà họ Lôi mà mấy ngày trước hắn đã gặp trong tòa nhà. Hôm nay em gái nhỏ này mặc một bộ đồ màu hồng, áo phông màu hồng, quần đùi màu hồng, dưới chân đi một đôi xăng đan, cặp đùi thon thả, làn da trắng hơn tuyết, khuôn nguc đặc biệt bắt mắt. Thật sự không biết một cô gái cao gầy làm sao có thể dậy thì tốt như vậy.

Đã nhiều ngày rồi, Cát Vũ vẫn chưa từng gặp lại em gái nhỏ này, ngoại trừ một lần đưa bữa sáng cho mình, Cát Vũ gần như đã quên mất cô gái này.

Nhìn thấy Lôi Thiên Kiều xuất hiện trước mặt mình, Cát Vũ sững sờ vài giây trước rồi sau đó mới hỏi: "Cô tìm ta có việc gì?"

"Ta không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao? Đã lâu không gặp, ta nghĩ là ngươi sẽ tìm ta, nhưng mà đợi bao nhiêu ngày, một cuộc điện thoại từ ngươi cũng không có, ta chỉ đành chủ động xuất kích thôi.” Lôi Thiên Kiều nở nụ cười nghịch ngợm với Cát Vũ.

Lúc này, trong phòng bảo vệ còn có Lý Quý, Chung Cẩm Lượng và những người khác. Khi nhìn thấy Lôi Thiên Kiều đến tìm Cát Vũ, trên mặt tất cả đều lộ ra nụ cười xấu xa.

Lôi Thiên Kiều không nhịn được vươn hai tay ra, kéo Cát Vũ lên khỏi ghế, nói: "Vũ ca, ngươi đứng dậy đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

“Ở đây nói chuyện cũng được mà, cần gì mà phải thần thần bí bí như thế?” Cát Vũ bất đắc dĩ nói.

“Có hơi không tiện đấy.” Lôi Thiên Kiều chu đôi môi nhỏ nhắn hồng thắm.

Lúc này, Lý Quý, Chung Cẩm Lượng và những người khác đều rất thức thời mà đứng dậy. Chung Cẩm Lượng cười nói: "Vũ ca, bọn ta phải đi tuần tra rồi. Có việc gì thì cứ nói chuyện ở đây đi, chúng ta đi..."

Nói xong, mấy nhân viên bảo vệ lần lượt bước ra khỏi bốt bảo vệ. Khi Chung Cẩm Lượng bước đến cửa thì đột nhiên quay đầu lại và cười xấu xa nói: “Vũ ca, có cần ta kéo rèm cho các người không? Bên ngoài người đến người đi, có phần không tốt cho lắm?"

Cát Vũ tức đến méo mặt, tức giận xua tay nói: "Cút cút cút... đi xa một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi