MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Sau khi Chung Cẩm Lượng và những người khác đi hết, Cát Vũ nhìn về phía Lôi Thiên Kiều và nói: "Mọi người đã đi hết rồi, bây giờ cô có thể nói tìm ta có chuyện gì được chưa?"

Lôi Thiên Kiều đầu tiên không nói lời nào, mà là ghé sát khuôn mặt xinh xắn của mình đến gần Cát Vũ, cách  hắn chỉ có vài cm, cười hì hì không ngừng. Điều này khiến Cát Vũ cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hắn vội vàng trốn ra xa một chút, nói: "Ta nói này em gái, có chuyện thì cứ nói, đừng có lấy sắc dụ dỗ ta. Ta không trúng chiêu đâu."

Lôi Thiên Kiều lại tới gần và nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, nũng nịu nói: "Vũ ca, ta muốn xin ngươi một việc."

Cát Vũ thực sự không thể chịu nổi đòn tấn công từ viên đạn bọc đường của Lôi Thiên Kiều, vội vàng nói: "Được được được... Cô cứ nói trước là chuyện gì đi đã, ta xem có thể giúp cô không rồi nói sau."

“Thật không?” Gương mặt của Lôi Thiên Kiều sáng bừng lên, nở một nụ cười xinh đẹp.

“Đừng vui sớm quá, cô hãy nói trước là việc gì đã.” Cát Vũ nói.

"Thật ra thì... thật ra thì cũng không có gì cả. Cha và anh trai ta muốn mời ngươi về nhà ăn một bữa. Không phải chúng ta đã cùng nhau trải qua sinh tử sao, vậy nên mới bảo ta mời Vũ ca tới." Lôi Thiên Kiều lại cười tinh quái với Cát Vũ.

Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Cát Vũ liền cảm thấy muộn phiền trong lòng,cái gì gọi là "từng trải qua sinh tử" chứ? Rõ ràng là cô bé này từng đi quấy rối mình thì có.

Nhìn Lôi Thiên Kiều sững sờ trong giây lát, Cát Vũ vẫn có thể cảm nhận được một chút bối rối từ vẻ mặt của cô, vì vậy cười nói: "Chuyện tốt như mời ta ăn cơm thì ta khẳng định sẽ đi."

Nghe vậy, Lôi Thiên Kiều vui mừng khôn xiết, vừa định nói chuyện thì Cát Vũ lại lập tức nói: "Nhưng có câu nói rất đúng, ăn cơm nhà người ta thì phải làm việc cho họ. Ta nghĩ nhà họ Lôi của các cô sẽ không vô duyên vô cớ mời ta ăn cơm đâu, khẳng định có chuyện gì tìm ta hỗ trợ đúng không?"

“Vậy cơ bản là như thế nào, cô có thể nói sơ qua cho ta biết được không?” Cát Vũ tò mò hỏi.

"Vũ ca, anh trai của ta bị người ta động tay động chân, hiện tại nằm trên giường không nhúc nhích được... Là do tranh giành mối làm ăn với người ta, đối phương ghi hận trong lòng, lén lút giở trò. Nhà họ Lôi thực sự không giải quyết được nữa, cho nên ta mới nhớ Vũ ca. Ta nghĩ ngươi nhất định phải có cách giải quyết. Tu vi của ngươi cao như vậy...” Sắc mặt của cô gái nhỏ này thay đổi rất nhanh, nói một lúc lại bắt đầu rơi nước mắt.

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô, Cát Vũ cũng có chút không đành lòng nên gật đầu nói: "Được rồi, nếu đã như vậy thì buổi chiều sau khi tan sở, ta sẽ về nhà với cô. Nhưng chưa gặp người, ta không dám chắc chắn có thể chữa khỏi được."

Mặc dù vậy, Lôi Thiên Kiều cũng cảm kích vô vàn, còn định chạy tới ôm Cát Vũ một cái thật chặt. Cát Vũ thật sự không chịu nổi tính cách nhiệt tình này của cô, vội vàng tránh sang một bên, nói: "Đừng có động tay động chân, bị người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu. Cô về lớp trước đi, có việc gì thì đợi sau khi tan học rồi nói."

Lôi Thiên Kiều cười hì hì với Cát Vũ, nói với vẻ biết ơn: "Cảm ơn Vũ ca, sau khi tan học ta sẽ đến đón ngươi."

Nói xong, Lôi Thiên Kiều nhảy nhót rời khỏi bốt bảo vệ. Cát Vũ nhìn cái kiểu nhảy nhót của cô gái này mà chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Là một thành viên trong tứ đại gia tộc ở thành phố Giang Thành, nhà họ Lôi cũng là một thế gia Âm Dương. Làm nghề này là giải quyết tai họa cho người khác, đắc tội với người khác cũng là điều không thể tránh khỏi. Lúc trước hắn đã gặp mặt Lôi Phong Vân. Đối với người này, ấn tượng của Cát Vũ không tồi, Nếu Lôi Thiên Kiều đã tìm tới cửa, Cát Vũ nhất định phải đi xem thử.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã là năm, sáu giờ chiều. Một chiếc xe thể thao nhỏ màu đỏ đậu ở cửa bốt bảo vệ, cửa xe mở ra, Lôi Thiên Kiều chạy ra, lôi kéo Cát Vũ đang buồn chán, vội vã nói: "Tan học rồi, Vũ ca, ngươi mau đi với ta."

Chưa kịp nói gì, Cát Vũ đã bị Lôi Thiên Kiều đang vô cùng lo lắng kéo lên chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi nhỏ của cô, sau đó cô nhấn ga rời khỏi trường đại học Giang Thành.

Cát Vũ không nghiên cứu nhiều về ô tô, mà chỉ cảm thấy đẹp mắt, ngồi thoải mái hơn mà thôi.

Lôi Thiên Kiều nhìn có chút lo lắng, dọc đường cô không ngừng nói chuyện với Cát Vũ, sau đó phóng xe đi rất nhanh.

Đến biệt thự của nhà họ Lôi mất chưa đến nửa tiếng.

Lôi Thiên Kiều chắc hẳn đã thông báo trước cho nhà họ Lôi, khi Lôi Thiên Kiều đưa Cát Vũ đến cửa nhà, hơn chục người của nhà họ Lôi đã đợi ở cửa từ lâu.

Trong số đó có cha của Lôi Thiên Kiều, Lôi Minh, và ông nội của cô, Lôi Kinh Vũ, những người còn lại là phái nữ và người hầu của nhà họ Lôi.   .

Ngay khi cửa xe mở ra, Lôi Thiên Kiều liền kéo Cát Vũ ra khỏi xe và nói với một người trung niên và lớn tuổi đang đứng ở cửa: "Cha, ông nội... Đây là cao nhân mà con đã nói với cha và ông, tên là Cát Vũ."

Khi nhà họ Lôi nhìn thấy tuổi và cách ăn mặc của Cát Vũ, tất cả đều sững sờ trong giây lát.

Bọn họ không ngờ Cát Vũ sẽ trẻ như vậy, nhìn bộ dạng chưa tới hai mươi tuổi. Đặc biệt là cách ăn mặc, rõ ràng là trông giống như một nhân viên bảo vệ.

Trên thực tế, ban đầu Cát Vũ muốn thay quần áo rồi mới đi, song Lôi Thiên Kiều đã vội vàng kéo mình vào trong xe, nên hắn không còn cách nào khác đành phải mặc vậy đi thôi.

Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng cha của Lôi Thiên Kiều là Lôi Minh vẫn chào Cát Vũ theo lễ nhà Đạo, khách sáo nói: "Mấy ngày trước ta có nghe con trai Lôi Phong Vân nói Cát tiên sinh chính là cao thủ Đạo môn, lần trước một kiếm chém xà yêu ở nhà họ Trần. Hôm nay vừa thấy thật là không giống người thường, quả là anh hùng xuất thiếu niên."

“Lôi tiên sinh khách sáo rồi, thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.” Cát Vũ khách sáo nói.

“Cát tiên sinh, mời vào nhà, trong nhà có chuẩn bị tiệc rượu, xin mời ngồi." Ông nội của Lôi Thiên Kiều là Lôi Kinh Vũ đưa tay ra và làm động tác mời.

Cát Vũ gật đầu, sau đó đi theo đám đông vào bên trong ngôi biệt thự.

Chỉ nhìn thoáng qua, Cát Vũ đã thấy cha và ông nội của Lôi Thiên Kiều đều là người tu hành, nhưng tu vi của họ chắc hẳn không quá cao, trong chốc lát không nhìn ra được cấp bậc của bọn họ, hẳn là đều nằm ở dưới mình.

Người nhà họ Lôi đưa Cát Vũ đến nhà ăn, bữa tối đã sẵn sàng và vô cùng phong phú. Nhưng khi đến đây, Cát Vũ lại đột nhiên nói: "Ta nghe nói anh trai của Thiên Kiều bây giờ vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi, chúng ta khoan hãy ăn cơm đã, dẫn ta qua đó nhìn hắn một cái đi."

Nghe vậy, người nhà họ Lôi vui mừng khôn xiết. Bọn họ vốn cho rằng trước tiên phải tán gẫu với Cát Vũ một hồi, sau đó lại mời Cát Vũ ra tay. Nhưng không ngờ là Cát Vũ vừa vào đã đi thẳng vào chủ đề, giảm đi rất nhiều phiền phức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi