MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ đang chơi game, bị Chung Cẩm Lượng huých vào khiến tất cả công lao đổ sông đổ biển nên tức giận trợn mắt nhìn Chung Cẩm Lượng, đồng thời cũng nhìn theo hướng ngón tay của hắn ta. Vừa nhìn thấy, đồng tử của Cát Vũ đã co rút lại.

Chung Cẩm Lượng nói đúng, cô gái đó quả thực không bình thường.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, cũng sắp tắt đèn, cô gái từ cổng trường bước vào.

Điều kỳ lạ là cô gái này có vẻ như vừa đi vừa nói chuyện, vừa đi vừa nói cười nhưng xung quanh lại không có ai, điều này hơi kỳ lạ.

“Vũ ca, ngươi thấy rồi chứ? Chính là cô gái kia, trông rất xinh đẹp, vừa vào tới cổng ta đã chú ý rồi, nhưng nàng ta vẫn cứ lẩm bẩm điều gì đó, còn nhìn vào không khí bật cười nữa chứ, thật kỳ dị.” Chung Cẩm Lượng nói với vẻ bất an.

Cát Vũ không nói gì, tiếp tục nhìn vào bóng dáng của cô gái kia, trông nàng ta khoảng hai mươi tuổi, không phải sinh viên năm hai thì cũng năm ba. Nàng ta lẩm bẩm cũng thôi đi, hai tay lại còn giống như đang đỡ vật gì đó, tư thế trông thật quỷ dị.

Lập tức, Cát Vũ mở thiên nhãn ra, khi hắn nhìn lại thì phát hiện bên cạnh cô gái có một âm linh nam tử, toàn thân toát ra quỷ khí màu đen. Ngay khoảnh khắc Cát Vũ mở thiên nhãn, dường như tên âm linh kia đã phát hiện nên quay đầu lướt nhìn về phía Cát Vũ. Tròng mắt của người kia chỉ toàn màu trắng, nhìn y như mắt cá vậy.

Cát Vũ sợ bị đối phương phát hiện, nhanh nhìn sang chỗ khác.

Kỳ lạ, lẽ ra một nơi như ở trường học người đông dương khí thịnh thì sẽ không xuất hiện những thứ như âm linh này nọ, sao lại xuất hiện loại tình huống này chứ?

Sau khi suy nghĩ một lát, cô gái kia đã đi hết con đường rồi, Cát Vũ không chậm trễ nữa mà đứng dậy đi ra ngoài quầy bảo vệ.

“Vũ ca, ngươi đi đâu vậy?” Chung Cẩm Lượng nhanh chóng chạy theo sau khi thấy Cát Vũ bước ra ngoài.

“Quay về đi, đừng đi theo ta.” Cát Vũ vội vàng nói với Chung Cẩm Lượng mà không nhìn lại.

“Đừng, ta cũng rất tò mò, ta sẽ theo ngươi qua đó xem.” Chung Cẩm Lượng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cát Vũ phớt lờ hắn ta và nhanh chóng tăng tốc, sau khi rẽ vào một góc cua, hắn đã nhìn thấy cô gái nhưng vẫn giữ khoảng cách khoảng một trăm mét với nàng ta.

Không phải vì sợ cô gái kia phát hiện mà sợ tên âm linh bên cạnh nàng ta phát hiện.

Cát Vũ dừng bước trong một khu rừng cây nhỏ, Chung Cẩm Lượng nhanh chóng bắt kịp và thở hổn hển: “Vũ ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”   

“Muốn đi theo ta thì đừng nói chuyện, nếu không thì quay về đi.” Cát Vũ thấp giọng nói.

Chung Cẩm Lượng không còn cách nào khác là phải im lặng khi thấy Cát Vũ nghiêm túc như thế.

Một lúc sau, cô gái rẽ vào một góc, đi về phía một nơi khác, nàng ta đi thẳng đến một toà nhà dạy học rất cũ, đột ngột dừng lại và nói với không khí: “Không được... quá muộn rồi, ta phải về đây.”

“Được rồi được rồi... chỉ lần này thôi.”

Cô gái đang nói chuyện với chính mình, rồi trong chớp mắt đã đi vào bên trong toà nhà dạy học cũ kia.

Nhìn thấy cảnh này, Chung Cẩm Lượng đột nhiên hít vào một hơi lạnh nói: "Trời ạ, đã muộn như vậy rồi, cô gái này làm gì ở đây vậy? Thật là to gan quá.”

“Đây là nơi nào?” Mặc dù Cát Vũ đã ở trường đại học Giang Thành nhiều ngày, nhưng trường học rất lớn nên Cát Vũ cũng chưa biết hết mọi chỗ.

“Đây là tòa nhà giảng dạy học của khoa Y trường đại học Giang Thành, có phòng khám nghiệm tử thi và nhà xác, ban đêm không ai dám tới nơi như vậy, lúc trước đi tuần tra bọn ta chỉ dám đi một vòng quanh nơi này. Ban ngày mà nơi này còn rất âm u, cô gái này điên rồi hay sao mà nửa đêm nửa hôm lại chui vào đây làm gì?” Chung Cẩm Lượng thắc mắc.

Cát Vũ liếc nhìn Chung Cẩm Lượng và nghiêm nghị nói: “Ngươi có thể đi theo ta nhưng đừng nói chuyện, và làm mọi thứ theo lệnh của ta, biết không?”

Chung Cẩm Lượng không biết Cát Vũ sẽ làm gì, nhưng hắn ta biết rõ thủ đoạn của Cát Vũ nên đi theo hắn sẽ không có vấn đề gì, vì thế bèn gật đầu đồng ý.

Không lâu sau khi cô gái vào tòa nhà dạy học cũ, Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng đã liền bước theo sau.

Sau khi lắng nghe một lúc, Cát Vũ phán đoán vị trí của cô gái từ tiếng bước chân, đó là ở tầng một, vì vậy hắn tiếp tục chậm rãi theo tiếng bước chân.

Chung Cẩm Lượng đi theo sau Cát Vũ mà tim đập loạn xạ. Có rất nhiều xác chết và tiêu bản thi thể trong tòa nhà giảng dạy của khoa Y. Hắn ta đã từng nhìn thấy những tiêu bản thi thể sưng vù ngâm trong formalin, buổi tối về còn gặp ác mộng. Nếu không đi theo Cát Vũ, hắn ta có tám cái lá gan cũng không dám đến đây lúc nửa đêm.

Sau một lúc, cô gái dừng lại bên cạnh một căn phòng và lại bắt đầu thì thầm điều gì đó với không khí, giọng nói của nàng ta hơi ngại ngùng, ỡm ờ.

Cát Vũ dẫn theo Chung Cẩm Lượng trốn ở lối vào cầu thang và theo dõi cô gái.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy một tiếng bíp và cánh cửa trước mặt cô gái đột nhiên mở ra, nàng ta bước vào và đóng cửa lại.

Cát Vũ nhanh chóng đứng dậy bước tới, bước đi nhẹ nhàng như con báo, nhanh chóng lách mình vào căn phòng bên cạnh.

Chung Cẩm Lượng nuốt một ngụm nước miếng, đi về phía bên này, đứng bên cạnh Cát Vũ.

Chung Cẩm Lượng vô tình ngẩng đầu nhìn thấy dòng chữ được viết trên căn phòng này thì không khỏi khẽ rên lên, Cát Vũ cau mày trừng mắt nhìn hắn ta, Chung Cẩm Lượng nhanh chóng che miệng, mở to mắt, chỉ chỉ vào phía trên bảo Cát Vũ hãy nhìn xem.

Cát Vũ nhìn lên, chỉ nhìn thấy hai chữ lạnh lùng ở trên cùng của căn phòng này: nhà xác.

Chắc hẳn có điều gì đó kỳ lạ khi một cô gái lại chạy vào nhà xác vào lúc nửa đêm.

Cát Vũ không quan tâm, tình cờ trên cửa phòng này có tấm kính, hắn nhìn vào bên trong qua tấm kính dưới ánh trăng lạnh lẽo, đã nhanh chóng thấy được cảnh tượng khiến người khác xịt máu.

Chỉ nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi vào trước đó, vừa bước vào căn phòng này đã bị âm linh nam tử ôm vào lòng, duỗi đôi bàn tay đầy hắc khí kia cởi bỏ quần áo của nàng ta, rất nhanh đã lộ ra quần áo lót, tiếp theo âm linh nam tử hướng lên trên dùng tay vuốt v3, cô gái kia nhắm chặt mắt thở ra những tiếng thở d0c nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi