MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Khi Chung Cẩm Lượng nhìn thấy một cảnh tượng như vậy đã bị k1ch thích đến mức chảy máu mũi, nhưng hắn ta không biết mối quan hệ lợi hại trong đó.

Một cô gái mà nửa đêm nửa hôm lại chạy đến nhà xác, nếu nghĩ kỹ lại sẽ thấy rùng mình nhưng Chung Cẩm Lượng thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Tên nhóc này còn thầm biết ơn vì đã đi theo Cát Vũ, nếu không thì hắn ta đã không nhìn thấy cảnh tượng kích động như thế, lần này lời to rồi.

Nhìn thấy cảnh này, Cát Vũ bất ngờ đẩy mạnh cửa nhưng phát hiện ra cửa đã bị khóa.

Tuy nhiên điều này cũng không làm khó được Cát Vũ, hắn chưởng mạnh về phía cánh cửa.

Chỉ nghe thấy tiếng cạch vang lên, cánh cửa bật mở.

Pháp chỉ này chính là kiếm chỉ, ẩn chứa linh lực trong đó, một khi bị pháp chỉ xuyên trúng, dựa vào tu vi của Cát Vũ hiện giờ, mặc dù là lệ quỷ cũng sẽ bị hồn phi phách tán.

Ngay lúc cửa phòng bị mở ra, âm linh nam tử đột nhiên dừng động tác tay lại nhìn về phía Cát Vũ, đôi mắt như cá chết kia vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ. Hắn ta không đợi Cát Vũ xông tới bên cạnh đã đột ngột hoá thành một luồng khói đen bay về phía ngăn tủ, rồi biến mất trong tích tắc.

Ngay sau đó là một tiếng hét vang lên, cô gái đó quá hoảng sợ đã bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi Cát Vũ xông vào, Chung Cẩm Lượng ngơ ngác đi theo sau và sững sờ hỏi: “Vũ ca, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ngươi vừa tiến vào thì cô gái này lại ngất xỉu thế?”

Nói xong, Chung Cẩm Lượng còn liếc nhìn cô gái quần áo không chỉnh tề đang nằm ngã trên mặt đất kia.

Còn phải nói sao, dáng người của cô gái này vô cùng xuất sắc, nếu không phải Cát Vũ xông vào đột ngột thì nàng ta đã c0i quần dài ra, nhưng bây giờ chỉ cởi một nửa, che một nửa để lộ ra một phần da trắng như tuyết.

Cát Vũ liếc nhìn dãy tủ, đầu tiên là đi đến bên cạnh cô gái, đưa tay thăm dò hơi thở của nàng ta, may mà vẫn còn thở, chỉ bị ngất đi vì sợ hãi.

Cô gái này bị ma ám và khiến tâm trí nàng ta bị mê muội. Vừa rồi Cát Vũ lao vào, tên âm linh kia tạm thời buông tha nên nàng ta đã tỉnh lại trong giây lát. Khi nàng ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một mình trong nhà xác, lại nhớ tới hành động vừa rồi của mình thì sợ hãi đến cực điểm mới bị doạ đến ngất xỉu.  

Nếu nỗi sợ hãi nghiêm trọng hơn, rất có thể nàng ta sẽ sợ hãi đến chết mất.

Cát Vũ không có thời gian để ý đến Chung Cẩm Lượng mà quay lại nhìn dãy tủ trong phòng.

Lúc này Cát Vũ mới cảm nhận được trong căn phòng này cực kỳ lạnh lẽo, ngoài nhiệt độ cực thấp còn có âm sát khí cực mạnh và quỷ dị, rõ ràng là rất dị thường.

Ở một nơi như trường học, không chỉ có nhiều người mà phần lớn đều là người trẻ tuổi nên dương khí phải rất thịnh mới đúng. Tuy rằng đây là nhà xác, nơi đặt thi thể người chết nhưng cũng không nên có âm sát khí nặng như vậy.

Cát Vũ nhanh chóng nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ lão già kia sắp xếp mình vào trường đại học Giang Thành là bởi vì ngôi trường này có vấn đề ư?

Nếu là bởi vì chuyện ma quái trong nhà xác của ngôi trường này thì Cát Vũ vẫn cảm thấy không đến mức phải để hắn đến đây làm bảo vệ, mà chỉ cần hắn đến đây một chuyến và giải quyết xong mọi chuyện rồi rời đi ngay là được. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Cát Vũ, ngay sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn vào các ngăn tủ xung quanh nhà xác.

Âm linh nam tử vừa rồi biến thành một làn khói đen chợt loé lên rồi biến mất nên Cát Vũ vẫn chưa kịp nhìn thấy hắn ta đã trốn trong ngăn tủ nào.

Tuy nhiên điều này không khó đối với Cát Vũ, ngay lập tức hắn vận chuyển khí tràng mở ra hoàn toàn và hắn bắt đầu cảm nhận được hướng của âm khí ở đây, do đó có thể xác định nơi con ma đang ẩn náu.

Ngay khi Cát Vũ mở ra khí tràng, hắn không khỏi lạnh run.  Âm khí ở nơi đây nặng hơn những gì hắn tưởng tượng, không chỉ có âm linh nam tử vừa rồi mà còn có những âm linh khác nữa.

Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột phát ra tiếng loảng xoảng, cánh cửa kia đã tự đóng lại.

Chung Cẩm Lượng sợ hãi run rẩy, gần như hét lên và hoảng sợ nói: “Vũ ca… chuyện gì vậy? Nơi này thật là ma quái…”

“Lúc này ngươi mới phát hiện ra, có phải hơi chậm rồi không?” Cát Vũ mỉm cười với Chung Cẩm Lượng, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm bên hông loé lên, sống động như thật.

“Vậy còn đứng đây làm gì, mau chạy thôi...” Nghe thấy Cát Vũ nói vậy, hai chân của Chung Cẩm Lượng run lên, hắn ta nắm lấy cánh tay Cát Vũ và sợ hãi nhìn xung quanh.

Lại một tiếng loảng xoảng khác vang lên.

Một chiếc tủ có xác chết gần cửa bất ngờ văng ra và đập mạnh xuống đất, chắn ngang cửa phòng.

Lần này Chung Cẩm Lượng sợ hãi suýt nhảy dựng lên, trong đời hắn ta có khi nào nhìn thấy chuyện đáng sợ đến như vậy đâu, toàn thân suýt nữa đã nhảy lên người Cát Vũ.

“Vũ ca…”

“Câm miệng!” Nhìn thấy Chung Cẩm Lượng như vậy, Cát Vũ hơi mất kiên nhẫn, tên nhóc này quá nhát gan rồi.

Lúc này, cái tủ chứa thi thể vừa mới b4n ra kia còn có một luồng hàn khí nhè nhẹ, thế nhưng lại có một thi thể từ trong ngăn tủ chậm rãi đứng lên.

Vừa nhìn qua là biết thi thể này đã bị mổ xẻ, trên nguc có nhiều vết rạch ngang dọc đã được khâu lại, hắn ta thiếu một nửa khuôn mặt, miệng có một khe hở lớn. Qua ánh trăng lạnh lẽo có thể nhìn thấy sau hàm răng của hắn ta là một nửa chiếc lưỡi đang treo lơ lửng ngay bên ngoài môi.

Thi thể này đứng lên còn chưa tính mà còn bước ra từ trong ngăn tủ, từng bước tiến về phía Cát Vũ. Mỗi bước đi của hắn ta còn có cặn băng nhiễu xuống đất theo.

Cát Vũ nhếch miệng cười khẩy, nhưng Chung Cẩm Lượng suýt chút nữa đã bị cảnh này làm ngất xỉu, cơ thể hắn ta run lên như bị điện giật, miệng há hốc nhưng không thể phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, tất cả các ngăn tủ trong nhà xác đồng loạt phát ra tiếng loảng xoảng,  lúc đóng lúc mở,còn kèm theo vô số tiếng kêu gào thảm thiết.

“Chỉ là mấy âm linh nho nhỏ mà lại dám quát tháo trước mặt bản đạo ư? Còn không mau cút xéo đi!”

Vừa nói xong, Cát Vũ đột nhiên lấy từ trong người ra một lá bùa giấy màu vàng, ném về phía đỉnh đầu của hắn ta, lá bùa giấy màu vàng phát ra một tiếng ầm rồi hóa thành một quả cầu lửa và bùng cháy dữ dội. Ánh sáng vàng hướng ra xung quanh rồi loé lên, tro tàn của lá bùa bằng giấy màu vàng vương vãi khắp nơi trên mặt đất...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi