MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Tro của lá bùa vàng biến thành ánh sáng vàng và bay ra xung quanh. Khi tro của lá bùa này vương vãi khắp nơi, tủ đựng những thi thể đông lạnh đang đóng mở liên tục bỗng dừng lại ngay lập tức và trở lại như cũ.

Chỉ có thi thể bò ra khỏi tủ đông ban nãy vẫn đang từng bước tiếp cận Cát Vũ.

Chung Cẩm Lượng bị những cảnh trong nhà xác dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, bây giờ hắn ta có thể an ổn đứng tại đây cũng coi như lá gan không nhỏ, nếu đổi lại là người khác nói không chừng đã bị sợ đến ngất xỉu hoặc sợ tè ra quần rồi.

Lúc này khi nhìn thấy cái xác bò ra khỏi tủ đông đã tiến sát đến bên cạnh họ, nỗi sợ hãi của Chung Cẩm Lượng gần như đã đạt đến cực hạn.

Hắn ta hoảng sợ hét lên, buông Cát Vũ ra rồi lùi lại vài bước, sợ thi thể từ trong tủ đông sẽ nhảy lên người hắn ta. Cát Vũ quay lại nhìn Chung Cẩm Lượng rồi nghiêm nghị nói: “Đừng chạy lung tung, đến đây!”

Đúng lúc này, cái xác kia đã chạy đến trước mặt Cát Vũ rồi đột ngột vươn đôi tay lạnh lẽo của mình ra nắm lấy cổ của Cát Vũ, trong cổ họng còn phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

Cát Vũ bấm một pháp quyết, viết trảm quỷ quyết rồi bắn về phía cái xác kia.

Với chiêu thức này, thi thể kia như bị điện giật, gục xuống và bay ra ngoài rồi lại rơi vào tủ đông, quỷ vật bám trên thi thể này đã bị trảm quỷ quyết đánh cho hồn bay phách tán.

Sau khi thi thể kia bị đánh bay ra thì toàn bộ nhà xác nhanh chóng bị bao trùm bởi một làn quỷ khí u ám. Từ trong ngăn tủ đông không ngừng có một làn sương màu đen bay về phía Cát Vũ. Hắn thầm nghĩ: “Đồ vật bẩn thỉu trong nhà xác này cũng không ít, thế mà có đến hàng tá.”

Vừa nói Cát Vũ vừa lấy ra Tụ Linh Tháp, đặt nó trên mặt đất, nhanh chóng bấm chỉ niệm quyết. Tụ Linh Tháp kia dưới sự thôi thúc của pháp quyết đã to lên một cách nhanh chóng, phát sáng xung quanh thân. Mấy âm linh đến sát bên cạnh Cát Vũ đã bị Tụ Linh Tháp hút vào rồi bị phong ấn trong đó.

Những thứ bẩn thỉu này nhiều lắm chỉ là âm linh, cũng không phải quỷ vật chân chính, đối với Cát Vũ mà nói thì chỉ là một bữa điểm tâm.

Điều khiến Cát Vũ nghĩ không ra đó là tại sao trong ngôi trường này lại có nhiều quỷ vật đến vậy?

Nếu cứ mãi như vậy, khoa y trường đại học Giang Thành sẽ không bao giờ có được cuộc sống bình yên.

Tụ Linh Tháp chỉ tạm thời phong ấn các anh linh trong đó, sau này Cát Vũ có thời gian sẽ siêu độ chúng. Đạo hạnh của những anh linh này không cao nên đã bị Tụ Linh Tháp thu phục. Nếu là lệ quỷ thì Tụ Linh Tháp chỉ có thể phong ấn, muốn dựa vào pháp lực của Tụ Linh Tháp để doạ cho lệ quỷ sợ thì hơi miễn cưỡng.

Sau khi phong ấn anh linh trong Tụ Linh Tháp, Cát Vũ đang định cầm lên thì đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ sau lưng, vừa nhích mũi chân thì bên cạnh chợt loé lên, sau đó có một cái ghế đập xuống ngay chỗ mà hắn vừa đứng, nhìn kỹ lại thì đó là Chung Cẩm Lượng đã đánh lén hắn.

Chiếc ghế rơi xuống đất vỡ tan tành, Chung Cẩm Lượng nhanh chóng nhấc hai chiếc chân ghế nhọn lên khỏi mặt đất và lại lao về phía Cát Vũ.

Nhìn qua ánh trăng mờ ảo, rốt cuộc Cát Vũ cũng hiểu ra nguyên nhân, là Chung Cẩm Lượng đã bị anh linh nhập vào.

Lúc này, mặt mũi Chung Cẩm Lượng hiện lên một làn khói đen, ấn đường tím đen, ánh mắt dữ tợn, oán độc vô cùng, hắn ta cầm trong tay hai cái chân ghế lao về phía Cát Vũ.

Cát Vũ cười khẩy và đứng đó không nhúc nhích, khi chiếc chân ghế trên tay hắn ta sắp đập vào người mình thì Cát Vũ mới tung một cú đá và đá Chung Cẩm Lượng ra ngoài.

Ngay sau đó, con ma nhập vào Chung Cẩm Lượng lại bò dậy, trong tay vẫn còn ôm hai chân ghế rồi nhìn Cát Vũ với vẻ mặt sợ hãi, nhưng không dám bước tới.

“Vừa rồi có phải là ngươi đưa cô gái này tới đây không? Ngươi nói xem ngươi đã chết rồi, còn muốn quyến rũ người sống, xem ra lúc còn sống ngươi cũng là tên yêu râu xanh. Vừa rồi ta mà đến chậm một bước thì ngươi đã hại cô gái kia rồi, âm linh quan hệ lén lút với người sống, mặc dù có thể sống nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng.” Cát Vũ lạnh lùng nói.

“Không phải việc của ngươi! Đừng can thiệp vào việc của người khác, mau cút ngay, nếu không ta sẽ giết đồng bọn của ngươi!” Tên âm linh đang nhập vào Chung Cẩm Lượng hung ác nói, sau đó để hai chân ghế nhọn hoắt ở yết hầu của Chung Cẩm Lượng.

Vào lúc này, âm linh đang nhập vào người Chung Cẩm Lượng nên tính mạng của hắn ta đã hoàn toàn bị điều khiển bởi âm linh, Cát Vũ có vẻ hơi kiêng dè.

Ngay từ đầu hắn không nên đưa tên nhóc này đến đây vì sợ làm hỏng việc của mình, kết quả hắn ta vẫn gây ra phiền phức.

Mặc dù vậy, Cát Vũ cũng không để lộ ra ngoài mà chỉ thờ ơ nói: “Nếu ngươi muốn giết hắn thì cứ giết chẳng liên quan gì đến ta. Bản đạo chỉ quan tâm đến việc trừ yêu bắt quỷ, ngươi muốn giết hắn thì sẽ khó mà luân hồi chuyển kiếp, đành phải đánh ngươi hồn bay phách tán là được.”

“Ta không tin! Làm sao đạo sĩ mấy người có thể thấy chết mà không cứu được chứ? Ngươi đừng nói nhảm nữa, mau cút đi, nếu không ta sẽ giết hắn!”  Âm linh kia tức giận nói, chân ghế nhọn hoắt đã xuyên qua da cổ Chung Cẩm Lượng, dường như là định làm thật.

Lúc này Cát Vũ hơi chột dạ, vội vàng xua tay nói:  “Được, được được... Ta sẽ đi ngay. Sau khi ta đi rồi, ngươi nhất định phải thả người này đi, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

“Đi mau!”  Âm Linh tức giận nói.

Cát Vũ bất lực lắc đầu, xoay người rời đi, trong nháy mắt hắn lặng lẽ không một tiếng động bấm một pháp quyết, chỉ thấy một đạo hào quang màu đỏ phát ra từ trong Tụ Linh Tháp bay thẳng đến chỗ Chung Cẩm Lượng.

Lần này, Cát Vũ giao tiếp với âm linh có đạo hạnh rất cao trong Tụ Linh Tháp, ít nhất là cấp bậc ác quỷ rồi đánh thẳng về phía Chung Cẩm Lượng, chui vào thân thể của hắn ta và mạnh mẽ ép tên âm linh kia bay ra khỏi người Chung Cẩm Lượng.

Sau khi âm linh kia bị ép ra đã vô cùng sợ hãi, không thể đến gần Chung Cẩm Lượng, bởi vì Chung Cẩm Lượng đã bị một con quỷ vật hung dữ hơn chiếm lấy cơ thể, nếu nó vẫn nhất quyết tiến lên sẽ bị ác quỷ nuốt mất.

Hiện giờ âm linh kia cũng chỉ có một con đường để đi, đó là trốn khỏi đây.

Chỉ trong vài giây, âm linh kia đã biến thành một đám sương mù đen, cố gắng trốn thoát khỏi nhà xác, nhưng làm sao Cát Vũ có thể để nó trốn thoát dễ dàng như vậy được. Hắn vừa rung lòng bàn tay đã thấy năm đồng tiền bay ra, rớt xuống năm hướng của căn phòng chặn lại đường đi của con âm linh kia.

Cùng lúc đó, Cát Vũ đánh về phía âm linh kia một lá bùa màu vàng, một tiếng nổ vang lên khiến thân hình con quỷ vật đó xém chút đã hồn bay phách lạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi