MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Lưu Vĩ Tùng nhìn thấy hiệu trưởng Vương nghiêm túc thì trong lòng khẽ run lên, nói với vẻ mặt co quắp: "Hiệu trưởng Vương, ngài..."

“Được rồi, không cần nói nữa.” Hiệu trưởng Vương sa sầm nét mặt, cắt ngang lời hiệu phó Lưu, không vui nói: “Là một sinh viên đại học thì nên có tư chất tối thiểu. Lưu Kỳ công khai đánh đập, ngược đãi bảo vệ tại trường học, gây ảnh hưởng rất tồi tệ. Nhà trường đã quyết định xử phạt nặng đối với cậu này, ngày mai sẽ báo cáo phê bình trước toàn trường để làm gương."

Dừng lại một chút, hiệu trưởng Vương nhìn về phía Lưu Kỳ, lại nói: "Bây giờ các ngươi phải xin lỗi nhân viên bảo vệ Chung Cẩm Lượng của trường chúng ta."

Lưu Kỳ sửng sốt, hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là mình dẫn theo cha mình là hiệu phó đến để khởi binh vấn tội với mấy người Cát Vũ, sao cuối cùng mình còn phải xin lỗi?

Mình đã đã phải chịu một tổn thất lớn, ngày hôm qua thê thảm như vậy, đã mất hết thể diện, cảm thấy sau này sẽ chẳng thể nhìn mặt ai ở Đại học Giang Thành được nữa.

Hắn ta nhìn về phía cha mình, sắc mặt của Lưu Vĩ Tùng cũng thay đổi liên tục. Hiệu trưởng đã lên tiếng rồi, ông ta làm hiệu phó thì có thể làm như thế nào nữa chứ. Ông ta lập tức quay đầu lại nhìn về phía hắn ta, trầm giọng nói: "Còn thất thần làm gì, không nghe hiệu trưởng Vương nói gì à?"

Xem ra cha mình cũng không thể nào cứu vãn chuyện này, nếu không xin lỗi bọn họ, hậu quả nhất định sẽ càng tệ hơn.

Rơi vào đường cùng, Lưu Kỳ không còn cách nào khác là bước đến bên cạnh Chung Cẩm Lượng, nhỏ giọng nói với vẻ rất không tình nguyện: "Ta xin lỗi..."

“Giọng nói hơi nhỏ, không nghe thấy ngươi nói cái gì cả, các ngươi có nghe thấy không?” Cát Vũ mỉm cười nhìn về phía các nhân viên bảo vệ phía sau. Các nhân viên bảo vệ đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một câu nào, nhưng tất cả đều khẽ lắc đầu.

“Lớn tiếng lên!” Hiệu trưởng Vương cao giọng.

Tuy rằng vị hiệu trưởng Vương này luôn ăn nói khép nép trước mặt Cát Vũ, sợ làm phật lòng hắn. Nhưng dù sao ông cũng là hiệu trưởng của trường đại học Giang Thành, luôn có vẻ uy nghiêm. Trước mặt đám sinh viên, nào có ai dám ngỗ nghịch với ý tứ của ông.

Trong lòng Lưu Kỳ khó chịu, thật sự là uất ức muốn chết, nhưng không thể không cúi đầu, cao giọng nói: "Thật sự xin lỗi... Ngày đó là ta nhất thời xúc động, không nên ra tay với ngươi."

Cát Vũ cạn lời liếc mắt nhìn Chung Cẩm Lượng một cái, nghĩ thầm tên nhóc này thật sự không biết làm giá gì cả, người khác mới nói mấy câu mềm mỏng là hắn ta đã không chịu đựng được rồi.

"Hiệu trưởng Vương... Hình phạt này Lưu Kỳ đã nhận rồi, xin lỗi cũng đã xin lỗi rồi. Nơi này không có chuyện gì nữa, ta sẽ đưa bọn họ đi trước." Lưu Vĩ Tùng nhìn hiệu trưởng Vương rồi nói.

Bấy giờ hiệu trưởng Vương mới gật đầu, ra hiệu bọn họ có thể rời đi.

Lưu Vĩ Tùng mang vẻ mặt u ám rời khỏi phòng bảo vệ cùng với đám người Lưu Kỳ. Khi bước đến cửa, Lưu Kỳ còn không quên quay lại nhìn Cát Vũ, trong đôi mắt đó toàn là vẻ oán độc.

Cát Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt hắn ta, trong lòng lãnh đạm, sao có thể để mắt đến một nhân vật nhỏ như hắn ta chứ.

Sau khi Lưu Vĩ Tùng và những người khác rời đi, hiệu trưởng Vương lập tức thay đổi thái độ bình thường, vội vàng đi đến trước mặt Cát Vũ, thận trọng hỏi: “Đội trưởng Cát, ngài hài lòng với cách xử lí này không, lần này sẽ không rời đi nữa chứ?"

"Tạm được, xử lý cũng khá công bằng." Cát Vũ nói.

"Đội trưởng Cát... ngài ngàn vạn lần không được rời đi. Lúc đầu, Trần Duyên Chân Nhân có ơn rất lớn đối với ta, sắp xếp cho ngài ở trường đại học Giang Thành này, đó là xem trọng ta. Ngộ nhỡ ngài đi rồi, ta không có cách nào để ăn nói với Trần Duyên Chân Nhân được cả." Hiệu trưởng Vương nói với vẻ mặt nài nỉ.

Hiệu trưởng Vương nhất định sẽ không để Cát Vũ rời đi, bởi vì trường đại học Giang Thành còn một chuyện rất quan trọng đang chờ Cát Vũ giải quyết. Nếu chuyện này không xử lý ổn thỏa, rất nhiều người trong trường có thể sẽ chết.

Bất luận như thế nào, hiệu trưởng Vương phải giữ Cát Vũ ở lại đây.

Nhìn thấy bộ dạng như vậy của hiệu trưởng Vương, trong lòng Cát Vũ dịu lại, vì vậy gật đầu nói: "Vậy được rồi, nể mặt hiệu trưởng Vương, không đi nữa."

Nghe thấy thế, hiệu trưởng Vương vui mừng khôn xiết, mừng rỡ như một đứa trẻ, liên tục cảm ơn Cát Vũ.

Sau khi nói một loạt lời tốt đẹp, hiệu trưởng Vương liền rời khỏi đây.

Khi hiệu trưởng Vương ở đây, nhân viên bảo vệ không dám nói một lời nào, bởi vì bọn họ đều cảm thấy thái độ của hiệu trưởng Vương đối với Cát Vũ hơi khó có thể tin. Khách khí với một nhân viên bảo vệ nhỏ như thế, khách khí đến mức khiến cho người ta cảm thấy có hơi khúm núm. Điều này không phù hợp với lẽ thường chút nào.

Tuy nhiên mọi người đều không dám hỏi Cát Vũ. Người trong phòng bảo vệ mơ hồ có thể cảm giác được đội trưởng đội bảo vệ của họ không hề đơn giản. Hắn là một người vô cùng bí ẩn. Nói về chuyện với đội bóng rổ trường lần này, Cát Vũ vẫn luôn hướng về đội bảo vệ, ngay cả khi đối mặt với con trai của hiệu phó, Cát Vũ vẫn không nhượng bộ mà luôn tranh cãi cho mọi người. Bởi vậy, mọi người cũng cực kỳ tôn kính đội trưởng đội bảo vệ này.

Sau khi hiệu trưởng Vương rời đi, Chung Cẩm Lượng có chút kích động nói với Cát Vũ: "Vũ ca... lần này thật sự phải cảm ơn ngươi rồi. Nếu không có ngươi, chỉ e là ta sẽ bị đuổi khỏi trường."

“Chuyện nhỏ, chỉ cần ta ở lại đại học Giang Thành một ngày, mọi người không ai có thể rời đi được.” Cát Vũ nói.

Lúc này, đội phó Lý Quý cũng bước tới, ngượng ngùng xấu hổ mà nói: "Đội trưởng Cát... Thật ra có một chuyện nằm trong lòng ta rất lâu rồi, chưa từng dám nói cho ngươi biết. Lần trước, lúc ở trên phố ăn vặt, Hổ ca là do ta tìm tới xử lý ngươi, vì ngươi đã cướp đi vị trí đội trưởng đội bảo vệ của ta. Hiện tại ngươi đối xử với mọi người tốt như vậy, giờ ngẫm lại ta thấy thật là vô cùng xấu hổ..."

“Cái gì, ngươi đều biết hết rồi ư?” Lý Quý hơi giật mình mà nói.

"Ừ, chút suy nghĩ nhỏ nhặt ấy của ngươi thì có thể giấu được ai? Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Ta vừa mới đến trường đại học Giang Thành, đã gặp phải chuyện như thế, rồi lại là ngươi mời ta đi ăn, không phải ngươi giở trò thì còn có thể là ai?” Cát Vũ nói.

Nghe vậy, Lý Quý càng thêm xấu hổ, kích động nói: "Hóa ra là đội trưởng Cát biết hết rồi. Với năng lực của ngài, thời gian dài như vậy mà vẫn không xử lý ta, đủ cho thấy đội trưởng Cát là người có lòng dạ rộng rãi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân..."

"Được rồi, được rồi, mọi chuyện đã qua, đừng nhắc tới nữa, chúng ta vẫn là bạn mà."

Trong khi Cát Vũ đang nói chuyện với đám đông, một bóng người xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bảo vệ, khẽ gọi: "Vũ ca... tan làm rồi, ngươi vẫn chưa về nhà sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi