MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Ngay khi bóng dáng xinh xắn này xuất hiện ở cửa phòng bảo vệ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Người tới không phải ai khác mà chính là Tô Mạn Thanh, sinh viên năm nhất đại học Giang Thành, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lam nhạt, mái tóc dài bồng bềnh, làn da trắng nõn, m3m mại như có thể vắt ra nước, sắc mặt hơi ửng đỏ, đôi mắt có chút ngại ngùng nhìn Cát Vũ, khiến cho tâm thần người ta rung chuyển.

Trời ạ, thật sự là quá đẹp, xứng danh là hoa hậu giảng đường của trường đại học Giang Thành.

Tất cả mọi người đều ngắm nhìn mà thẫn thờ

"Chậc... Chị dâu nhỏ gọi Vũ ca về nhà ăn cơm kìa..." Một nhân viên bảo vệ nở một nụ cười xấu xa, phá vỡ bầu không khí im lặng ngắn ngủi.

Mọi người cũng nhìn Cát Vũ mà cười nhếch mép, trong mắt là nét cười "không có ý tốt".

Nghe thấy có người đang giễu cợt mình, Tô Mạn Thanh cũng không phủ nhận, mà chỉ có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Cát Vũ trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, tức giận nói: "Đừng nói nhảm, cả đám đều ngứa da rồi à?"

Tất cả các nhân viên bảo vệ đều co đầu, vội vàng ngậm miệng không lên tiếng.

Ngay sau đó, Cát Vũ bước đến bên cạnh Tô Mạn Thanh, nói nhỏ: "Tìm ta có việc à?"

“Ừ.” Tô Mạn Thanh gật đầu nói nhỏ: “Ngươi có thể ra ngoài nói chuyện với ta được không? Dù sao cũng đã đến giờ tan làm rồi.”

“Được rồi, vậy chúng ta về nhà thôi.” Cát Vũ nói xong thì chào mọi người một tiếng, rời khỏi phòng bảo vệ cùng Tô Mạn Thanh trong tiếng cười xấu xa của mọi người, đi về phía khu dân cư Cổ Lan.

Hai người sánh bước bên nhau, một người mặc đồng phục bảo vệ, còn một người là siêu mỹ nữ của trường đại học Giang Thành, nghiễm nhiên thu hút ánh mắt của rất nhiều người, dẫn tới không ít lời chỉ trích.

Tuy nhiên, hai người họ dường như không quan tâm, vẫn nói cười trên suốt đường đi.

Khi đến gần khu dân cư Cổ Lan, Tô Mạn Thanh mới dừng bước chân lại, hơi ngượng ngùng nói: "Vũ ca, ngươi có thể giúp ta một việc được không?"

Cát Vũ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Ngươi nói đi, chỉ cần ta giúp được thì ta sẽ làm hết sức. Dù sao chúng ta đều là người ngủ chung một nhà mà." Những lời này có chút mờ ám, khiến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh không khỏi hơi đỏ lên, lẩm bẩm: "Buổi tối hôm nay, ta có một người bạn cùng phòng sẽ tổ chức sinh nhật, mời ta cùng qua dự. Hình như là một câu lạc bộ giải trí rất lớn, cũng có rất nhiều chàng trai, bao gồm cả Tống Hồng Viễn luôn quấy rầy ta. Ta chưa từng đến những nơi như thế bao giờ nên có chút lo lắng, muốn ngươi đi cùng ta."

"Bạn cùng phòng ư? Bạn cùng phòng của ngươi không phải là ta sao?" Cát Vũ cười xấu xa nói.

"À, không phải là bạn cùng phòng hiện tại, mà là bạn cùng phòng trước kia của ta, còn là bạn học cùng lớp. Chuyện này hoàn toàn không thể từ chối được."

"Ồ, vấn đề này..." Cát Vũ có hơi do dự, nghĩ rằng đến đó nhất định sẽ trì hoãn việc tu luyện của mình.

Thấy Cát Vũ do dự, Tô Mạn Thanh nói ngay: "Đúng rồi, ta nghe nói có người khác đi, ngươi hẳn là có quen biết."

“Ai thế?” Cát Vũ tò mò hỏi.

"Một người đàn ông tên Lữ Ngọc Long, có mối quan hệ tốt với bạn trai của bạn cùng phòng của ta. Nghe nói lần này hắn cũng đến." Tô Mạn Thanh nói.

“Lữ Ngọc Long!” Khi Cát Vũ nghe thấy cái tên này, tức thì nheo mắt lại.

Cát Vũ vẫn rất quen thuộc với cái tên này. Chuyện ma quỷ trong ngôi nhà hắn ở chung với Tô Mạn Thanh, ngọn nguồn của mọi chuyện là do Lữ Ngọc Long.

Tên vong ân phụ nghĩa này đã làm to bụng của Tôn Vũ, sau đó bỏ rơi cô ta và tìm người tình khác, thế mới khiến Tôn Vũ nghĩ quẩn nhảy lầu tự tử.

Vậy nên oán niệm khó tiêu, âm hồn không tan.

Bản thân hắn vẫn cứ không dành ra được thời gian để giải quyết vấn đề này, nhưng không ngờ lần này lại tình cờ nghe được tin tức từ Lữ Ngọc Long.

Chính hắn đã đồng ý với oan hồn của Tôn Vũ, cho cô ta một cơ hội để trả thù, cũng đáng đời cho tên Lữ Ngọc Long xui xẻo kia, đâm đầu vào họng súng của hắn.

Sau một lúc suy nghĩ, Cát Vũ nói: "Được rồi, tối nay ta sẽ đi với ngươi."

Nghe thấy Cát Vũ đồng ý, trong lòng Tô Mạn Thanh vui mừng khôn xiết, vội nói: "Được rồi, vậy chúng ta về thay quần áo đi, trời tối sẽ đi cùng nhau."

Cát Vũ xem như đồng ý với vấn đề này, theo Tô Mạn Thanh trở lại khu dân cư Cổ Lan.

Nói đến việc thay quần áo, Cát Vũ không có gì để thay, chủ yếu vẫn là Tô Mạn Thanh. Cô thay một bộ quần áo đẹp hơn, Cát Vũ vẫn mặc đồng phục bảo vệ.

Trong trường đã phát hai bộ đồng phục bảo vệ cho Cát Vũ, bình thường đều mặc thay phiên, trông cũng sạch sẽ, mới mẻ, hơn nữa Cát Vũ cũng đẹp trai ngời ngời, sẽ tạo cho người ta cảm giác khác lạ.

Sau khi Tô Mạn Thanh thay quần áo xong, trời sắp tối, hai người rời khỏi khu dân cư Cổ Lan trở lại khu vực phụ cận trường đại học Giang Thành, muốn bắt taxi từ đây, sau đó đi thẳng đến nơi đã hẹn.

Hai người nhìn lại và phát hiện có một chiếc BMW 5-series màu trắng đang từ từ lái về phía họ. Thông qua cửa nhìn kính chỗ ghế lái, người lái xe chính là Tống Hồng Viễn, gần đây đang theo đuổi Tô Mạn Thanh.

Cát Vũ nhìn người cũng thấy có hơi quen mắt, nhớ ngày đầu tiên đến trường đại học Giang Thành, là người này đã ăn tối với Tô Mạn Thanh.

Trí nhớ của Cát Vũ vẫn rất tốt, thường gặp qua là không thể nào quên được.

Tống Hồng Viễn đang lái xe nhìn chằm chằm vào Tô Mạn Thanh trẻ trung xinh đẹp, đồng thời chú ý tới Cát Vũ đang mặc đồng phục bảo vệ ở một bên, trong mắt hiện lên một chút hung ác nham hiểm. Hắn ta đã sớm nghe nói Tô Mạn thanh và nhân viên bảo vệ Cát Vũ trong trường rất thân thiết với nhau, song hắn ta vẫn không tin tưởng cho lắm. Hôm nay nhìn thấy bọn họ đứng cùng nhau, trong lòng hắn ta nhất định khó chịu.

Hắn ta không hiểu tại sao Tô Mạn Thanh lại coi trọng một nhân viên bảo vệ nhỏ bé trong trường. Tuy rằng tên bảo vệ này đánh nhau rất giỏi, đánh nhóm người của Hổ ca đến nỗi không hề có sức chống trả. Nhưng mà biết đánh đấm thì có ích lợi gì? Một nhân viên bảo vệ nhỏ bé nghèo túng như vậy, mỗi tháng chỉ kiếm được hai, ba ngàn tệ, có lẽ còn không nuôi nổi bản thân nữa nhỉ?

Trong lòng Tống Hồng Viễn không phục cho lắm. Gia đình hắn ta kinh doanh thủy sản, gần như toàn bộ chợ hải sản đều thuộc về nhà bọn họ, muốn tiền có tiền, muốn nhà có nhà, còn được lái xe sang, mình có chỗ nào thua kém một tên bảo vệ nhỏ bé kia chứ?

Vì vậy, Tống Hồng Viễn vẫn không bỏ cuộc, tin chắc rằng mình nhất định sẽ theo đuổi được hoa khôi của trường.

Lần này Tống Hồng Viễn cố ý đợi Tô Mạn Thanh ở cổng trường.

"Mạn Thanh, cô định đến bữa tiệc sinh nhật của Vương Bàn Đồng phải không? Đúng lúc tôi cũng đi, tôi tiện đường đưa cô đi cùng nhé?"

Hắn ta hoàn toàn không để ý tới Cát Vũ đang đứng cạnh Tô Mạn Thanh.

Tô Mạn Thanh không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt dứt khoát: "Ngươi đi trước đi, bọn ta đi taxi thôi, cảm ơn ngươi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi