MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Đứa bé trai liếm liếm môi, trở nên có chút do dự, ngập ngừng nói: “Chúng ta lúc trước không phải từng có qua lại sao, ta là… Thông Linh Phật Tử Hoa.”

Cái gì!

Diệp Thiếu Dương cả kinh, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ này. Hắn sớm biết đứa nhỏ này là tà vật, tà vật thiên biến vạn hóa, điều này thật ra không giả, nhưng Diệp Thiếu Dương như thế nào cũng không thể đem Thông Linh Phật Tử Hoa đáng sợ kia, cùng đứa nhỏ trước mặt liên hệ với nhau. Lại nói…”Thông Linh Phật Tử Hoa, không phải bị ta đốt rồi sao?”

“Ồ, ta là hạt giống hoa, thời điểm ngươi đốt nó, ta đã rời khỏi, nhưng ta sợ bị các ngươi phát hiện, bắt được ta… Âm Dương Kính này của ngươi có thể ngăn cách không gian, cho nên ta liền trốn vào…” Đứa bé trai ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, đáng thương nói, “Xin ngươi đừng giết ta, ta nguyện ý làm tùy tùng cho ngươi, chủ nhân…”

“Cái em gái ngươi, ngươi trước đừng làm thân, ta nói, ngươi có phải biến thành đứa bé trai cố ý giả bộ đáng thương hay không, đây không phải bản tôn của ngươi nhỉ?”

“Bản tôn của ta, chính là một cây hoa cỏ, nhưng ta vừa thành hình, hóa thành hình người, chính là bộ dạng này. Chủ nhân, ngươi thu ta đi.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nó, nói: “Ngươi một hạt giống hoa, có pháp lực cường đại như vậy, có thể biến ảo?”

Hoa đồng (đồng: đứa trẻ) nói: “Không phải nói kiểu này, ta từ trên cây hoa kia, kế thừa linh lực của nó, biến ảo vẫn có thể làm được.”

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu nghe được loại chuyện này, trong lúc nhất thời có chút không tiếp thụ được, sững ra không nói gì.

Hoa đồng thấy bộ dạng này của hắn, vì thế giải thích: “Nói ra, ta cũng không tính là hạt giống, Thông Linh Phật Tử Hoa, không phải cây cối hoa cỏ bình thường, ta cũng không phải kết ra hạt giống. Nói tới, ta là một bộ phận của nó…”

Hoa đồng miêu tả hồi lâu, Diệp Thiếu Dương cuối cùng nghe hiểu. “Ta biết rồi, ngươi là bào tử.”

“Bánh bao?” Đứa bé trai chớp mắt hồi lâu, nói, “Ta không phải bánh bao nha, ta là hoa…”

“Ta nói không phải cái bánh bao kia.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trên bàn quả thật có bánh bao chiên dầu trước đó chưa ăn xong, lấy ăn hai cái, nói với đứa bé trai: “Ta nói không phải bánh bao này, ừm, giải thích không rõ được với ngươi, dù sao bản thân ta là hiểu.”

Thông Linh Phật Tử Hoa, tuy là tà vật, nhưng trên bản chất cũng là thực vật. Nhưng theo cách nói của tiểu nam hài, hẳn là một loại nấm, thông qua bào tử sinh sản hậu đại, ở lúc bản thân gặp được nguy hiểm, trước khi bị hủy diệt, sẽ phân liệt ra thứ tương tự với bào tử, sinh làm linh, trở thành một cây Thông Linh Phật Tử Hoa mới. Cái này coi như là một loại phương thức kéo dài sinh mệnh.

Trách không được Thông Linh Phật Tử Hoa lúc bị thiêu đốt, liền để bọn họ thiêu chết như vậy, lúc ấy còn cảm thấy chết có chút quá nhanh, cũng không phản kháng gì, thì ra nó đã vụng trộm phân liệt ra bào tử, để bản thân dùng một loại phương thức khác sống sót.

“Nếu nói ngươi là bào tử, ta cũng có thể lý giải, nhưng ngươi vì sao biết nói ngôn ngữ nhân loại, biểu hiện cũng giống nhân loại?”

“Cái này… Ký ức trước đây của cây hoa kia, ta là có thể kế thừa, cho nên thứ nó nắm giữ, ta cũng đều nắm giữ tất cả.”

“Như vậy, gốc hoa đó lúc trước, lại là như thế nào biết được những thứ này?”

Hoa đồng do dự một phen, nói: “Chỉ cần là người bị nó dùng ảo giác giết chết, không riêng máu thịt, ngay cả thần thức cũng sẽ bị hấp thu bộ phận, giống như ký ức. Nó từng giết một số người, cho nên có một số ký ức của bọn họ, tự nhiên cũng hiểu được rất nhiều chuyện.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng, Thông Linh Phật Tử Hoa này, lại có thể từ trong thần thức của người ta hấp thu ký ức cùng tri thức… Một điểm này thật sự đáng sợ.

“Nói như vậy, Thông Linh Phật Tử Hoa lúc trước giết người, ngươi cũng có phần?”

Hoa đồng nghe hắn nói như vậy, lập tức xua tay. “Không không không, ở trước khi phân liệt ra, ta chỉ là một bộ phận thân thể nó, cũng chỉ có ở một khắc phân liệt, ta mới có được thần thức của mình, trước đó hành vi việc làm của nó, không thể tính ở trên người ta nha. Hơn nữa, nó cũng là bị người ta từ Tây Vực dời tới đó bố trí, lây dính thi khí, mới sẽ sinh ra hứng thú đối với máu thịt con người, ta tuy biết tất cả cái này, nhưng ta chính là ta. Ta sẽ không dựa theo nó làm như vậy, cho nên, ta muốn nhận ngươi làm chủ nhân, dùng phương pháp chính tu để chứng đạo, hy vọng chủ nhân thành toàn.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Vì sao lựa chọn ta?”

“Bởi vì, đời trước của ta, cây hoa lúc trước đó là chết ở trên tay ngươi.”

“Ngươi không hận ta?”

“Không, nó làm nhiều điều bất nghĩa, chết đáng đời. Hơn nữa, nếu không có nó chết, sao có thể có ta trọng sinh.” Hoa đồng hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ta còn chưa nói xong đâu, lúc trước nó dùng ảo cảnh vây khốn các ngươi, hai lần, đều là ngươi nhìn thấu ảo cảnh, ta cảm thấy ngươi bản lãnh rất lớn, đi theo ngươi, tương đối có tiền đồ.”

Hoa đồng này nói chuyện, trái lại cũng rất gần gũi nhân gian.

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ta vì sao phải dẫn ngươi theo? Có chỗ tốt gì?”

Mỹ Hoa nghe tới đây, chen một câu: “Đúng vậy đó, ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, thu ngươi có ích gì chứ.”

“Ta đánh không lại ngươi, đó là bởi vì ở trong không gian Âm Dương Kính, ta không có cách nào biến ảo thành chân thân, thủ đoạn không có cách nào thi triển… Bằng không chúng ta thử một lần nữa xem!”

“Thử thì thử, sợ ngươi hay sao.” Mỹ Hoa nói xong muốn mở ra cấm chế toàn thân nó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Không được, nhỡ đâu ngươi con thỏ nhỏ này chạy làm sao bây giờ.”

“Ta không chạy!”

“Không có việc gì cô buông ra, nó không chạy được.” Diệp Thiếu Dương nói, mình hiện tại đã khôi phục pháp lực, cho dù hoa đồng này thật sự muốn chạy, cũng tuyệt đối không thực hiện được.

Mỹ Hoa đành phải cởi bỏ cấm chế cho nó.

Mỹ Hoa khoanh hai tay, nói: “Cô động thủ trước đi.”

Hoa đồng bò đến trên bàn, nắm lên ấm trà, dốc ‘Ọc ọc’ mấy ngụm, vẻ mặt đầy thỏa mãn, sau đó hướng trên bàn ngồi xuống, cả người nhanh chóng sinh ra biến hóa, biến thành một gốc cây cỏ, hai cái chân buông xuống dưới biến thành bộ rễ, thân thể biến thành nụ hoa, hai cánh tay biến thành phiến lá, nhẹ nhàng vỗ, nói với Mỹ Hoa: “Đến đây đi.”

Một làn u phong thổi tới trước mặt.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngửi thấy được mùi thơm quen thuộc kia, nhất thời cảnh giác hẳn lên, lui lại mấy bước, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, tính nhỡ đâu có gì không thích hợp thì dùng sức cắn xuống.

“Con thỏ nhỏ, ta tới đây!” Mỹ Hoa lao tới trước mặt hoa đồng, đưa tay đi bắt nó, một lần đã bắt được, vận dụng tu vi, đem nó gắt gao vây ở trong tay, cười dữ tợn nói: “Ta xem ngươi làm sao bây giờ!”

Đột nhiên, hoa lá trong tay héo rũ, theo kẽ ngón tay rơi xuống.

Mỹ Hoa cả kinh, sẽ không là một lần này mình chộp nó bóp chết rồi chứ? Nghĩ đến hoa đồng cũng không có khả năng yếu ớt như vậy. Mỹ Hoa kinh ngạc ngây ngốc, quay đầu hỏi Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, đây là có chuyện gì?”

“Không biết, có thể chạy rồi nhỉ, mặc kệ nó, tôi mệt quá, tôi muốn ngủ một giấc.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi đến trên giường nằm, hướng cô cười cười, “Bả vai tôi có chút nhức, cô có thể lại đây ấn cho tôi một chút hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi