MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Lão đại, còn tôi - kẻ không có ai cần sẽ bầu bạn cùng huynh này.” Qua Qua gian xảo, nhích lại gần rồi chen vào giữa hai người.

Nhìn từ sau lưng, khung cảnh ba người tựa như một gia đình, bố mẹ và con trai. Khung cảnh ấm ấp vô cùng.

“Nếu là tôi...” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn về phía xa xăm, chậm rãi nói: “Nếu tôi chết đi, phải luân hồi thì anh có giống như Tiểu Mã đối với Vương Bình, dù thế nào cũng ở bên tôi?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động, nói:

“Đừng nói gở, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”

“Nếu thế thật thì sao?” Nhuế Lãnh Ngọc nói.

“Tôi...” Diệp Thiếu Dương nghĩ một lát rồi nói:

“Tôi không biết có thể cưỡng ép cô ở lại hay không, nhưng tôi chắc chắn sẽ chết cùng với cô, sau đó chúng ta cùng nhau luân hồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc và Diệp Thiếu Dương quay sang nhìn nhau cười.

“Khụ khụ khụ.” Qua Qua ho khan:

“Tôi cũng sẽ luân hồi, đầu thai làm con hai người.”

Qua Qua vừa nói thì bị gõ đầu một cái. Cậu tức rên la hô đau.

Ba người cứ ngồi vậy trên sân thượng rất lâu.

Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi từ phía sau tới.

“Tới nhanh thật.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ, xoay người nhìn về phía bên kia của sân thượng. Một bóng người cao lớn từ phía đối diện bay đến.

Trên đầu người đó đội pháp quan, thân thể ẩn giấu bên trong áo choàng đen. Tướng mạo người đó không giống như người sống, vẻ mặt lạnh lẽo khiến người đối diện cảm thấy nghiêm nghị.

Hắc y quỷ sứ...

Cho dù là pháp sư của chốn nhân gian hay là quỷ thần chốn âm ty, chỉ cần nhìn thấy người này đều trốn thật xa. Trốn hắn không phải vì hắn lợi hại mà là khi hắn xuất hiện, chắc chắn có chuyện xấu xảy ra.

Một trong tứ đại quỷ sứ của Phong Đô đại đế, Hồng Chủ Hỉ, Bạch Chủ Tang, Hắc Chủ Pháp, Thanh Y cũng chưa bao giờ gặp.

Vừa nhìn thấy hắc y quỷ sứ xuất hiện, Diệp Thiếu Dương đã biết ngay là chuyện gì. Hắn cười miễn cưỡng, nói: “Quỷ sứ đại nhân đến sớm thật.”

“Bổn sứ đã tới từ lâu, chỉ là không muốn giáp mặt với Tiêu lang quân để tránh gặp phải tình cảnh xấu hổ, vì thế nên bây giờ mới xuất hiện. Diệp Thiên Sư, chắc ngài cũng biết là chuyện gì nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, chờ phán quyết sẽ được phán xuống cho mình.

Hắc y quỷ sứ đưa đôi tay xương xẩu của mình ra, chắp lại rồi lạy về phương bắc một lạy: “Phụng theo pháp chỉ của đại đế, Diệp Thiếu Dương tự ý thả du hồn, chống lại quỷ sai của Thiên Tử Điện, có hành vi ác liệt, biết luật nhưng vẫn phạm luật, tội nặng thêm một bậc, bị hủy bỏ huyền danh và phong hào Thiên Sư, và phải nếm trải ba kiếp nạn lớn.”

Khóe môi Diệp Thiếu Dương khẽ giật giật nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi. Nhuế Lãnh Ngọc và Qua Qua có chút ngồi không yên. Bỏ phong hào Thiên Sư, sự trừng phạt này quá nặng rồi.

“Diệp chân nhân, nếu không phục thì có thể xuống Cửu U trình bày chi tiết với Luật Pháp ty.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta phục.”

Hắc y quỷ sứ gật đầu, nói:

“Diệp chân nhân, hôm nay ở Quỷ Vực, ngài giết được một trăm năm mươi mốt vong linh, trong đó có ba mươi tám oán linh, bảy mươi tám u hồn, hai mươi ba lệ quỷ, mười một ác quỷ và một tên quỷ đầu lĩnh, trợ giúp Nhạc gia quân mai phục địch, công đức rất lớn, còn âm đức cụ thể như thế nào thì mời ngài đến Diêm La Điện kiểm tra.

Vì công đức lớn như vậy nên đại đế đã cố ý khai ân, không tịch thu thẻ bài Thiên Sư của ngài. Ngài mau đi bắt Vương Bình lại để lấy công chuộc tội, khôi phục lại phong hào Thiên Sư.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, vẫn không đứng dậy, nói: “Đã biết, cảm tạ ân điển của đại đế.”

Hắc y quỷ sứ không nói nhiều, chắp tay bay đi.

“Vẫn còn may, vẫn còn may.” Nhuế Lãnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm:

“Chỉ cần bắt được Vương Bình, chuyện lớn sẽ hóa nhỏ, chuyện nhỏ sẽ hóa không. Cũng nhờ Phong Đô đại đế nể mặt.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi ngược lại lại không quan tâm phong hào gì đó lắm. Đó cũng chỉ là hư danh mà thôi. Thiên Sư chỉ được cái là khi đến âm ty thì dễ nói chuyện hơn thôi.”

Sau đó, hắn thở dài: “Nhưng nhất định phải đi bắt Vương Bình và cứu Tiểu Mã.”

Nghĩ ngợi một lát, hắn quay sang nói với Qua Qua:

“Đệ phải đến Quỷ Vực một chuyến. Đệ khá quen thuộc bờ bắc sông Âm Thủy, nhưng nếu Thái Âm Sơn phái người bắt đệ thì sẽ phiền toái đây… Đệ vẫn nên tìm Tiểu Thanh, Tiểu Bạch rồi cùng qua đó với họ để nghe ngóng tin tức của Tiểu Mã, sau đó quay về nói lại cho ta.”

Qua Qua nói: “Hiện giờ Thái Âm Sơn đang khai chiến với âm ty, làm gì còn thời gian để ý đến tôi. Nhưng… hai người Tiểu Mã ca sẽ đi Quỷ Vực?”

“Chắc chắn là thế!”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi lấy Xuyên Vân tiễn ra đưa cho cậu, bảo rằng nếu gặp khó khăn thì tìm Lý Hiếu Cường và Dương Tư Linh xin giúp đỡ, hai người này đóng quân ở tiền tuyến, cách Quỷ Vực khá gần, có thể nhanh chóng đến hỗ trợ.

Qua Qua cất Xuyên Vân tiễn rồi lập tức rời đi.

“Bình Bình, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Trên một con đường nhỏ vắng người qua lại, chỉ có Tiểu Mã và Vương Bình đang rảo bước.

Tiểu Mã muốn nắm tay Vương Bình nhưng người quỷ khác nhau, tay cậu trực tiếp xuyên qua cơ thể cô. Thấy như vậy, Tiểu Mã lập tức cảm thấy đau lòng.

“Nhân gian đã không còn là chỗ em có thể dừng chân.” Vương Bình buồn thương nói: “Không có người bảo vệ, những pháp sư khác sẽ đến bắt em, quỷ sai cũng sẽ đến bắt em đi. Cuối cùng, chúng ta vẫn phải tiếp tục trốn chạy.”

Tiểu Mã nghe thế thì sốt ruột nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Em muốn đến Quỷ Vực. Chỉ cần qua được bờ bắc sông Âm Thủy, thế lực âm ty sẽ không thể vượt qua được chỗ đó. Lúc đó, em sẽ tìm một chỗ để dung thân.”

Tiểu Mã nghe cô nói thế thì nhăn mày:

“Anh đã đến đó với Tiểu Diệp Tử. Bên kia… chẳng phải là nơi của các cô hồn dã quỷ sao?”

Vương Bình gật đầu.

“Vậy một mình em sao đi được? Em lại không có tu vi gì, đường đi lại rất nguy hiểm, anh sẽ đi với em!”

“Anh…” Vương Bình nhìn cậu, chần chừ.

“Anh không biết pháp thuật nhưng trong cơ thể anh có cương khí, còn có Toái Hồn trượng. À đúng rồi, Tiểu Diệp Tử từng dạy anh bộ tâm pháp Đại Chu Thiên Thổ Nạp, anh sẽ không ngừng luyện tập nó.”

Vương Bình nghe đến tâm pháp Đại Chu Thiên Thổ Nạp thì hơi động lòng nhưng cô lập tức lắc đầu, nói: “Anh là người, em là quỷ, nếu để anh đến Quỷ Vực với em thì thiệt thòi cho anh quá. Hơn nữa, đường đi sẽ rất nguy hiểm!”

“Anh không sợ thiệt thòi, cũng chẳng sợ nguy hiểm!” Tiểu Mã xua tay:

“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Cha mẹ anh ly hôn, hai người họ đã có gia đình riêng của mình, cũng chẳng có tình cảm mấy với anh. Trên đời này ngoài bọn Tiểu Diệp Tử ra, anh chỉ có em là người thân thôi!”

Vương Bình thở dài: “Nếu đi Quỷ Vực với em, chẳng khác nào anh phản bội bọn họ!”

Tiểu Mã nói với ánh mắt buồn bã: “Dù lựa chọn thế nào, anh đều không hối hận. Anh tin tưởng bọn họ sẽ hiểu cho anh. Chúng ta đi thôi!”

Vương Bình cười ảm đạm. Đột nhiên cô nhớ đến điều gì đó: “Nếu đi đến đó, hồn phách anh sẽ rời khỏi cơ thể, anh sẽ chết ngay tức khắc đó.”

“Không sao, anh biết Âm Thuật, trước đây từng học lão Quách. Anh có thể mang cơ thể xuống đó.”

Nói xong, cậu vỗ lên ba lô của mình, cười khổ: “Ban đầu anh tính, nếu Tiểu Diệp Tử không tìm được em thì anh sẽ đi tìm, nên đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ. Cuối cùng bây giờ những thứ này đã phát huy tác dụng.”

Sau đó, cậu dẫn Vương Bình đến một nơi không người, bố trí đàn pháp rồi làm phép mở khe hở không gian. Sau đó, cả hai cùng tiến vào Quỷ Vực.

Sau khi tiến vào, thân thể Tiểu Mã chuyển hóa thành hồn thể. Cuối cùng, cậu đã nắm được tay cô!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi