MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Sau khi tiến vào Quỷ Vực, hai người đáp xuống một bãi cỏ rồi nhìn nhau cười. Khi xác định được hướng bắc nằm ở hướng nào, cả hai lập tức bay đi.

“Trước đây, em từng gặp một vị quý nhân, từng giúp em một lần. Ông ấy ở phía bắc Thiên Khí Sơn và rất có thế lực ở đó. Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm ông ấy. Nếu cứ làm cô hồn dã quỷ thế này, rất dễ bị đám ác quỷ bắt đi luyện hóa.”

Sau khi vượt qua sông Âm Thủy, Vương Bình nói.

Tiểu Mã nghe vậy thì hơi do dự: “Đám người như vậy không phải vì trốn tránh sự trừng phạt của âm ty mới tập hợp lại hay sao? Bọn họ đều là cuồng đồ, sao có thể là người tốt được?”

“Người ấy không xấu lắm đâu, ít nhất sẽ không đòi hỏi chúng ta điều gì. Chúng ta chỉ cần một chỗ ở tạm thời, tạm lánh đi chuyện trước mắt để tu luyện. Chờ đến khi chúng ta mạnh hơn sẽ rời khỏi nơi này.”

Dù bị lời nói của Vương Bình làm lay động nhưng Tiểu Mã vẫn còn hơi do dự: “Nhưng Tiểu Diệp Tử nói…”

“Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, anh chỉ nghĩ đến hắn thôi sao?” Vương Bình đột nhiên tức giận, lớn tiếng: “Người ta nói gì anh cũng nghe theo, anh còn chính kiến của bản thân không hả?”

Tiểu Mã cúi đầu, một lát sau lẩm bẩm: “Tuy anh chọn em, nhưng anh tin rằng hắn sẽ không bao giờ làm hại anh. Chuyện lần này đã làm liên lụy đến hắn, mong em hãy hiểu cho hắn.”

Vương Bình nghe thế, tròng mắt xoay chuyển. Cô nắm lấy tay Tiểu Mã, nhẹ giọng nói: “Không phải em nghi ngờ hắn. Chỉ là em cảm thấy anh phải có chính kiến của riêng mình, đừng cứ mãi sống dưới cái bóng của hắn.”

Tiểu Mã mỉm cười: “Chẳng phải vì lần này có chính kiến riêng nên anh mới đi cùng em sao?”

Vương Bình cười rộ lên: “Vậy đi thôi. Chờ đến khi chúng ta ổn định hơn, anh có thể đi thăm bọn họ. Lúc đó, hai bên sẽ không còn giận gì nhau nữa.”

Tiểu Mã cũng nghĩ như vậy. Tuy rằng cậu khiến Diệp Thiếu Dương đau lòng nhưng hai người dù sao cũng là huynh đệ, cậu tin rằng sau khi Diệp Thiếu Dương hết giận sẽ hiểu cho cậu. Lúc đó, cậu sẽ xin lỗi hắn và hai người lại tiếp tục là huynh đệ.

Trong lòng nghĩ vậy nên tâm trạng Tiểu Mã đã vui hơn. Cậu và Vương Bình xuất phát đi đến nơi sâu nhất của Quỷ Vực.

Theo nhánh sông Âm Thủy, không biết đi bao lâu, phía trước hai người xuất hiện hai ngọn núi. Hai ngọn núi dựng thẳng giống nhau, ở giữa là một cái khe mù mịt sương mù đen.

“Đây là quỷ khí. Anh từng đến đây với Tiểu Diệp Tử giúp quỷ binh đánh một trận. Thế nhưng đám quỷ khí này mãi vẫn không tan bớt được.”

Vương Bình nói: “Đừng đi từ đây, chúng ta hãy đi lên ngọn núi rồi vòng qua nó đi.”

Nói xong, cô lôi kéo Tiểu Mã đi lên núi. Lúc này Tiểu Mã chỉ là cái bóng, tuy cũng thuộc hình thể của quỷ nhưng vẫn không phải là nguyên hồn, không thể bay lên trời hay chui xuống đất nhưng thân thể rất nhẹ, không giống như ở nhân gian.

Dọc theo đường lên núi, Tiểu Mã càng đi càng chậm. Vương Bình dừng lại đợi cậu. Thấy mặt cậu càng lúc càng đỏ, vẻ mặt đau đớn, cô vội hỏi: “Có phải vì vừa đến Quỷ Vực nên anh không thích ứng kịp không?”

“Không phải, lần trước tới đây cũng vậy. Cảm giác hút quá nhiều âm khí, cơ thể như muốn trương phình ra. Tiểu Diệp Tử bảo đây là do anh có thể chất linh môi gì đó, cơ thể có thể tự động điều hòa hai khí âm dương gì đó…”

Tiểu Mã đi đến một gốc cây, khoanh chân ngồi xuống, nói: “Anh thử điều tức chu thiên xem sao, xem có thể bức âm khí ra khỏi kinh mạch hay không.”

Vương Bình gật đầu: “Em sẽ canh chừng giúp anh. Anh cứ yên tâm điều tức đi.”

Tiểu Mã nhắm mắt lại, vận dụng tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên mà Diệp Thiếu Dương dạy mình để điều tức. Rất nhanh sau đó, cậu đã tiến vào cảnh giới vong ngã, cảm nhận được âm khí mà cơ thể hấp thụ và dương khí vốn có của cơ thể. Chúng đang lưu chuyển trong kinh mạch, tụ lại ở đan điền.

Tựa như hai chiếc thuyền nhỏ trôi trên mặt đại dương mênh mông bát ngát, vì chịu đựng những trận cuồng phong đáng sợ mà va vào nhau, gần như muốn chìm xuống đáy biển.

Tiểu Mã niệm tâm pháp, vất vả khống chế hai chiếc thuyền kia cùng đương đầu với cuồng phong bão táp.

Có vài lần chiếc thuyền nhỏ gần như bị ngọn sóng nhấn chìm nhưng nó nhanh chóng nổi lên một cách kiên cường và sẵn sàng nghênh đón cơn sóng dữ kế tiếp…

Dần dần Tiểu Mã không còn khẩn trương nữa. Cậu dần hiểu được quy luật của thủy triều, dần hiểu được bản thân nên thuận theo chứ không phải đối đầu. Cậu dùng niệm lực khống chế hai chiếc thuyền nhỏ, xuôi theo hướng gió và sóng, hướng đến một phương hướng. Hai chiếc thuyền chậm rãi trôi đi, tựa như hai còn cá lớn đang bơi về một phía…

Nội tâm càng lúc càng thấy thoải mái. Cuối cùng, sóng biển đã ngừng, cuồng phong lặng xuống. Trong đầu Tiểu Mã lúc này chỉ còn hai con thuyền nhỏ đang chậm rãi xoay tròn.

“A…” Tiểu Mã chậm rãi thở ra một hơi. Cậu cảm thấy tinh thần khoan khoái. Cương khí trong cơ thể đã mạnh hơn rất nhiều. Cậu hít một hơi âm khí rồi khiến nó chuyển lên đan điền. Kinh mạch đã thông suốt, không còn cảm giác tắc nghẽn như vừa rồi.

“Sao rồi?” Vương Bình tiến đến, quan tâm hỏi.

“Rất thoải mái!”

Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng cười. Tiểu Mã quay đầu lại. Là một người mặc áo vàng, trên đầu đội pháp quan đạo sĩ, đứng sau lưng cậu. Trên môi ông ta là một nụ cười không có chút ý tốt nào.

Lúc đầu Tiểu Mã thấy ông ta khá quen. Sau khi nhìn kỹ lại, cậu lập tức nhảy dựng lên, rút Toái Hồn trượng ra, chĩa về phía ông ta: “Là ngươi!”

Đạo sĩ áo vàng cười nói: “Trí nhớ của tiểu tử ngươi khá đấy!”

Tiểu Mã biết mình không nhận nhầm người. Máu trong người cậu lập tức sôi lên. Lão đạo sĩ trước mặt này chính là tên đạo sĩ đã ngăn cản Liên minh bắt quỷ phong ấn Cửu Vĩ Thiên Hồ: Hồn thi của Trương Quả!

Không phải ông ta đã bị Đạo Phong đuổi đi rồi sao? Sao ông ta lại xuất hiện ở đây?

Trương Quả từ trên nhìn xuống, nói với cậu: “Bần đạo đã bảo mà, đám người Diệp Thiếu Dương ai cũng có thiên phú dị bẩm. Ngay cả một phàm nhân như ngươi, vậy mà lại có thể chất linh môi, hơn nữa còn biết tâm pháp thổ nạp Đại Chu Thiên. Đúng là không đơn giản mà!”

Tiểu Mã nhìn Vương Bình, kinh ngạc nói: “Sao ông ta lại đến đây? Hai người biết nhau sao?”

Vương Bình nói: “Trương Quả tiền bối chính là người đã cứu em. Ông ấy đến đón chúng ta.”

Tiểu Mã vừa kinh ngạc vừa hãi hùng. Cậu biết lai lịch của Trương Quả, lại không có chút ấn tượng tốt nào với ông ta. Vì thế, khi nghe Vương Bình nói vậy, cậu lập tức cảm thấy không ổn.

Trương Quả cũng nhận ra sắc mặt của Tiểu Mã không đúng lắm. Ông ta hừ một tiếng: “Tiểu tử, được bần đạo đến đón là phúc phần của ngươi, chẳng lẽ ngươi không vui?”

Tiểu Mã cũng hừ một tiếng: “Ngươi cũng chỉ là một con dơi trắng ngàn năm thành tinh. Trương Quả ngươi cũng chỉ là một hồn thi mà thôi!”

Trương Quả kị nhất là bị người khác nói ra lai lịch của mình. Vốn dĩ hiếm có ai biết rõ ông ta là ai. Ông ta cũng không biết từ đâu mà Đạo Phong biết chuyện này nên trong lòng vẫn luôn thấy buồn bực. Lúc này, nghe Tiểu Mã nói vậy, mặt lập tức trầm xuống. Ông ta phi thân lên trước.

Tiểu Mã lập tức giơ Toái Hồn trượng lên.

Trương Quả vươn tay ra, hóa giải linh lực của Toái Hồn trượng, tay còn lại nắm lấy bả vai Tiểu Mã. Ông ta rót yêu khí vào linh mạch cậu. Yêu khí xông thẳng lên huyệt Khí Hải.

Tiểu Mã lập tức cảm thấy cả người đau đớn vô cùng, tựa như bị vô số con kiến, muỗi, trùng độc gặm cắn cơ thể. Cậu đau đến nhe răng trợn mắt.

Trương Quả cười nói: “Dựa vào pháp lực ít ỏi này của ngươi? Kém cỏi!”

Tiểu Mã đau đến mức toàn thân run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua. Cậu cố hết sức nói: “Ngươi, đồ hèn, chỉ biết bắt nạt người thường như ta. Lúc trước chẳng phải bị Đạo Phong đánh đến mức tiểu ra quần, a...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi