MẬT BA DAO

Ngay lúc Phú Tiểu Cảnh dọn đĩa, Cố Viên bước vào phòng ăn.

Lucy nói với Cố Viên, “Hôm nay tôi không cho hành vào bánh ngô.”

“Cảm ơn bà.”

“Nhưng nước xốt cà chua hơi nhiều, tôi không cố ý, tại lỡ tay nên đổ nhiều, cô gái xinh đẹp của cậu có thể làm chứng.”

“Được rồi, cảm ơn bà đã nhắc.”

“Nếu cậu không ngại bơ nhiều thì bánh ngô vẫn rất ngon.”

“Còn gì nữa không?”

“Tạm thời thì không. Nếu không cần gì tôi thì tôi đi xem tivi. Chúc hai người dùng bữa ngon miệng.”

“Cảm ơn, bà cũng vậy nhé.”

Lucy không ăn cùng họ, bà vào phòng ngủ để ăn và xem tivi. Trong nhà, chiếc tivi duy nhất là ở trong phòng ngủ Lucy, Cố Viên mua cho bà.

Phú Tiểu Cảnh nhìn Lucy bưng khay đồ ăn nhiều calo đi vào phòng ngủ xem chương trình giảm cân, Lucy vừa khuất tầm mắt thì cô quay sang Cố Viên, “Anh mời Lucy ở đâu vậy?”

Lucy thực sự rất nhiệt tình, tốt bụng, nhưng một công ty quản lý nhà bình thường có lẽ sẽ không giới thiệu những nhân viên như vậy với khách hàng.

“Tình cờ thôi, không mời mà đến.”

“Hôm qua anh lại ngủ không ngon sao?”

Cố Viên lấy ngón tay gõ nhẹ lên mũi cô, “Anh không ngờ em quan tâm chất lượng giấc ngủ của anh như vậy. Anh cho là em nên gần gũi quan sát kỹ hơn để có đơn thuốc phù hợp.”

“Nói chuyện đàng hoàng đi, anh có muốn đến bệnh viện khám không?”

“Cần gì đi bệnh viện? Trước mặt anh không phải có bác sĩ à?”

Phú Tiểu Cảnh hất mặt đi, “Anh cứ lấy em ra đùa.”

Cố Viên nhéo gương mặt hồng hồng của cô, “Cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ linh tinh gì vậy? Không phải em nói cạo gió có thể chữa được chứng mất ngủ à? Hôm nào em cạo giúp anh.”

“Em có muốn ăn trứng chiên không?”

“Chưa đủ đồ ăn sao?” Ngoài bánh ngô và bánh bí đỏ của Lucy, cô còn hâm sữa, vắt nước cam, nấu cháo bí đỏ.

“Em phải cho anh cơ hội để thể hiện chứ.”

“Em rất muốn, có thể phiền anh rán trứng không?” Phú Tiểu Cảnh hết sức hợp tác.

“Được thôi.”

Cố Viên đưa một quyển danh mục đấu giá cho Phú Tiểu Cảnh, “Một tuần nữa sẽ có cuộc đấu giá. Em xem có thích món gì không?”

Phú Tiểu Cảnh lật lật xem thử, có một cài áo đính bằng 428 viên kim cương vụn, đôi hoa tai bằng đá saphire hơn 100 carat, một chiếc nhẫn ngọc bích đính kim cương, chỉ cần nhìn ảnh cũng thấy được chất ngọc rất đẹp. Cô thấy chiếc nhẫn rất đẹp, nếu xé trang này gắn vào khung ảnh treo tường để ngắm mỗi ngày cũng không tệ. Cô lật qua, theo túi tiền của cô thì thứ duy nhất cô mua được có lẽ là mục lục của quyển catalogue này.

Trang sức bên trong không động lòng bằng Cố Viên đang trong bếp. Cô không thích nấu cơm, nhưng tự mình nấu thì vừa tiết kiệm vừa sạch sẽ, dễ ăn, hoàn cảnh bắt buộc cô phải tự mình vào bếp. Người yêu lý tưởng nhất là nấu ăn giỏi, thích nấu nướng, cô sẵn sàng đảm nhận việc rửa chén dọn nồi.

Cố Viên đập trứng vào chảo, động tác liền mạch lưu loát, Phú Tiểu Cảnh bên cạnh không nhịn được trầm trồ khen ngợi. Cô vốn đã định chiên trứng cho Cố Viên nhưng nhớ anh nói ăn gà muốn nôn ra nên không làm, không ngờ anh lại chủ động nấu.

Món trứng tráng của Cố Viên rất hoàn hảo, để trên chiếc dĩa sứ trắng càng đẹp, duy nhất không được chính là trứng.

Phú Tiểu Cảnh nhìn đĩa trứng, khen ngợi: “Em chưa thấy trứng ốp la nào tròn như vầy.” Cô lấy điện thoại chụp một tấm.

“Em biết khen người ta nhỉ.”

Phú Tiểu Cảnh cắt trứng ra, “Vị không tệ, lần sau anh chiên thì cho chút nước vào sẽ không bị nhão.”

Anh vỗ nhẹ vào cuốn catalogue bên cạnh, “Em có thích gì không?”

Chân Cố Viên dưới bàn chạm vào đầu gối Phú Tiểu Cảnh, cô như bị điện giật rụt lại, cúi đầu rắc ít tiêu lên dĩa. “Không, rườm rà lắm, đeo mấy thứ đó chẳng khác gì treo tấm biển ‘tôi giàu lắm, tới cướp mau đi!’

Thực tế thì những người có khả năng mua những món thế này sống trong các khu dân cư cao cấp, ít trộm cướp, có tài xế riêng, hơn nữa Bronx ở Harlem luôn nằm ngoài phạm vi giao tiếp, ngăn cách họ với khả năng bị cướp bóc.

“Nếu lần sau em gặp cướp nữa, nhớ bỏ tiền mà giữ mạng.”

“Anh thấy cháo bí đỏ em nấu thế nào?”

“Em thay đổi thành kiến của anh với bí đỏ đó.”

“Cảm ơn. Nhưng Lucy nói anh luôn khen bánh bí đỏ của bà ấy mà, bà còn dạy em công thức độc quyền món bánh bí đỏ nữa.”

“Vậy em thấy bánh bí đỏ này thế nào?”

Phú Tiểu Cảnh cắn một miếng, “Không có vị gì. Anh cũng không dễ dàng ha.”

“Con người luôn phải làm điều gì đó mà họ không muốn. Trước kia em nói sẽ rời New York một thời gian, lúc nào?”

Phú Tiểu Cảnh không ngờ lúc trước cô nói dối Cố Viên mà anh vẫn nhớ, “Kế hoạch thay đổi, thời gian này em sẽ ở lại New York.”

“Mấy ngày nữa em mới khai giảng phải không?”

“Dạ phải.”

“Hôm nay anh đi Boston, em muốn đi cùng anh không?”

Phú Tiểu Cảnh lấy thìa khuấy bát cháo bí đỏ, “Em không hiểu công việc của anh, đi chỉ thêm phiền, anh muốn em đi làm gì?”

“Anh hy vọng ăn Tết cùng với em.”

“Tết âm lịch anh không về sao?” Không phải là không có thất vọng.

“Lịch trình trong Tết rất dày, em không thể đi cùng anh được sao?”

Phú Tiểu Cảnh cúi đầu uống cháo, ăn hết hơn nửa chén mới ngẩng lên nói, “Gần đây em có rất nhiều việc, cần phải ở lại New York.”

Hai người vừa xác lập quan hệ yêu đương, cô đã đi theo anh đi công tác, chuyện quá thật tình quá nhanh.

“Em định đón Tết thế nào?”

“Đành đi làm ‘bóng đèn’. Du Du và lão Chu thương cô có một mình nên chắc chắn sẽ mời cô đi làm sủi cảo.

“Em muốn quà Tết là gì?”

Phú Tiểu Cảnh đưa miếng trứng cuối cùng lên miệng, “Hôm đó anh có thể quay về không?” Nói rồi cô cười, “Em đùa thôi.”

Cố Viên lật quyển danh mục, cuối cùng dừng lại trang chiếc nhẫn ngọc kia, “Em thích cái này không?”

Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy giá thì lắc đầu ngay, “To lắm, hơi thiếu thẩm mỹ.”

“Không lẽ em thích nhỏ như hạt mè?”

“Sao? Không được hả?”

“Dĩ nhiên là được.”

Cố Viên không nói với cô nữa, xé trang giấy xuống, dưới cái nhìn chăm chú của Phú Tiểu Cảnh, tờ giấy trong tay Cố Viên ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một chiếc nhẫn, “Tặng quà Tết trước cho em, thích không?”

Đầu mày cuối mắt Phú Tiểu Cảnh đều hiện ý cười, nhưng nụ cười lại ra vẻ thờ ơ, “Cảm ơn.”

“Có muốn anh đeo cho em không?”

“Dạ được.” Phú Tiểu Cảnh đưa ngón áp út ra, nhưng ngay khi vươn tay ra, cô nhận ra không đúng, quan hệ họ chưa tới mức ấy, vì vậy cô lập tức rút ngón áp út lại, thay bằng ngón trỏ.

Cố Viên đeo nhẫn cho cô, anh xoa ngón cái vào lòng bàn tay cô, “Tay em đầy đặn quá.”

Lòng bàn tay Phú Tiểu Cảnh nóng hổi đổ mồ hôi, cô muốn rụt tay lại nhưng nghĩ đã là bạn trai thì nắm tay là chuyện bình thường nên để yên cho anh nắm.

“Anh đi bằng gì đến sân bay? Tài xế đưa anh đi hả?”

“Anh đâu có xa xỉ như em nghĩ. Mùa đông anh không mời tài xế. Anh chỉ hào phóng với những gì anh coi trọng.”

“Vậy anh đi thế nào?” Phú Tiểu Cảnh chợt nhớ tới tấm bạt lớn ngoài cửa, vừa nói cô vừa xé một tờ trong quyển catalogue đấu giá, gấp một chiếc hộp nhỏ cho chiếc nhẫn bằng giấy của mình. Hình trên tờ giấy cô xé là chiếc cài áo đính 428 viên kim cương tấm.

“Anh đưa em về nhà trước rồi ra sân bay. Hoặc em có thể ở đây vài ngày, nhưng mà giờ là mùa đông, không có cảnh gì đẹp để ngắm.”

“Không được, em về có việc.” Cô muốn mua một camera.

+

Cố Viên lái chiếc xe hôm qua.

Phú Tiểu Cảnh chủ động đề nghị, “Để em lái, anh ra sau ngủ một giấc, khi tới sân bay em sẽ gọi anh dậy. Anh mua vé chưa? Sân bay nào? Kennedy?”

Cố Viên mở cửa ghế phụ lái.

“Đừng ngồi ghế này, phía sau thoải mái, rộng rãi hơn. Em lái xe khá tốt, hồi trong nước em đã có bằng lái rồi, đường đi cũng quen thuộc, anh cứ yên tâm ngủ đi.”

Cố Viên mới ngồi vào ghế phụ lái đã bị Phú Tiểu Cảnh đuổi tới ghế sau.

“Anh muốn đến một nơi trước khi ra sân bay.”

“Chỗ nào, em đưa anh đến đó.”

Xe lái không bao lâu, Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy ánh mắt Cố Viên nhìn mình chăm chú qua gương chiếu hậu, “Ngủ đi, đừng nhìn em.”

“Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”

“Anh mà quấy rầy thì em không lái xe được đâu.”

Cố Viên vẫn chưa ngủ, anh bấm điện thoại BlackBerry liên tục, Phú Tiểu Cảnh đoán chắc anh gửi email cho ai đó.

Khi tiếng bàn phím ngừng lại, Phú Tiểu Cảnh đề nghị: “Nếu xong việc rồi thì anh ngủ một lát, cứ mở mắt thì sao ngủ được. Nhắm mắt lại, anh muốn nghe nhạc không?”

Phú Tiểu Cảnh lấy một đĩa nhạc nhét vào đầu đĩa CD, tiếng trống ầm ầm chấn động màng nhĩ, nhạc này nghe làm sao mà ngủ được, cô mở điện thoại chọn một khúc hát ru.

“Tiểu Cảnh, em nhiêu tuổi rồi? Lần đầu tiên anh cảm thấy tuổi tác chúng ta cách biệt hơi xa đó.”

“Chuyện này liên quan gì tới tuổi tác? Nhắm mắt lại, ngủ đi, tới nơi em gọi anh.”

Sau thì Cố Viên ngủ thật, khi đến nơi, Phú Tiểu Cảnh quay sang nhìn Cố Viên. Khách sạn này hôm trước Phú Tiểu Cảnh đã ở, Mai còn đang ở bên trong, cô không biết sao Cố Viên lại đến đây, có lẽ bàn công việc.

Cô phát hiện anh ngủ mà chân mày vẫn cau lại, có tiền như thế này mà cũng không vui, chẳng lẽ việc kinh doanh có vấn đề sao. Theo thẩm mỹ Phú Tiểu Cảnh, đầu mũi tròn của Cố Viên rất đáng yêu, vì vậy cô dùng ngón tay chọc chọc vào chóp mũi anh, cô chọc ngón trỏ trước, rồi đổi thành ngón giữa. Nếu không phải do không biết vì sao dừng ở đây, Phú Tiểu Cảnh đã không đánh thức Cố Viên. Ngay khi cô quyết định biến thành cái đồng hồ báo thức hình người thì Cố Viên đã nắm lấy ngón tay cô, “Em đúng là trẻ con.”

+

Từ tầng 66 nhìn xuống, công viên trung tâm trải rộng trước mắt như bức tranh sơn dầu khổng lồ, tiếc là những cành cây trơ trụi tạo thêm vẻ lạnh lẽo, nhưng những người đi giữa đó lại làm phong phú nội dung bức tranh. Mùa này xuống phố cũng có người mặc váy hai dây, mang ghế ra ngồi ở cửa sổ ngắm nhìn có thể thấy được xu hướng thời trang xuân hè New York.

New York có rất nhiều mặt, đây là mặt tốt nhất.

“Đây là nhà anh à?”

“Em thấy nhà này thế nào?”

“Rất tốt, nhưng mà sao trước khi lên máy bay anh phải đến đây?”

Nhiệt độ trong phòng được chỉnh quá cao, Phú Tiểu Cảnh đổ mồ hôi nhưng cố chấp không chịu cởi áo khoác.

“Không có ai ở, nhà sắp mốc meo rồi, không biết em có chịu giúp anh chuyện này không?”

“Chuyện này em không thể giúp được. Anh có việc khác cần em hỗ trợ không?”

“Sao em nhỏ mọn vậy?”

“Anh mới biết sao? Em đã nói từ sớm rồi mà?”

“Chúng ta không cần phân biệt rõ đến vậy.”

“Nhưng bây giờ phân biệt vẫn tốt hơn. Nếu anh thực sự không muốn sống ở đây, anh có thể bán nó, em tin chắc hẳn bán được giá tốt.”

“Có cách nào tốt hơn không?”

“Em chưa nghĩ ra. Mấy giờ anh bay?”

“Còn khoảng 4 tiếng. Chúng ta có thể ăn trưa trước.”

40 tầng dưới là phòng khách sạn dành cho khách lưu trú, tầng 40 trở lên là căn hộ, người sống trong các căn hộ này có thể tận hưởng toàn bộ dịch vụ của khách sạn, ví dụ như đặt đồ ăn.

Phú Tiểu Cảnh ăn cá hồi khách sạn đưa lên, một lần nữa cảm nhận được khoảng cách quá lớn giữa mình và Cố Viên, cô nhanh chóng lựa chọn phớt lờ, cố tìm kiếm điểm chung, bỏ qua sự khác biệt, khen hương vị cá hồi.

Cố Viên viết mật khẩu căn hộ vào tờ giấy, nhét vào túi áo khoác Phú Tiểu Cảnh.

“Em ăn Tết có mua ít đồ Tết không?”

“Đến lúc đó mua chưa muộn.” Nếu Cố Viên ăn Tết cùng cô thì có lẽ cần mua sớm hơn.

Cố Viên đưa thẻ cho Phú Tiểu Cảnh, “Anh không biết Tết thì phải mua gì, may giờ có em, em mua giúp cho anh. Thẻ này em cầm, muốn mua gì cứ quẹt thẻ là được. Bây giờ anh không kịp làm thẻ phụ cho em, em xài thẻ này có thể phiền phức chút, lúc đó thì gọi điện thoại cho anh là được.”

“Anh không phải nói Tết không quay về New York sao?”

“Xếp lịch trình chặt lại hơn, có lẽ giữa trưa hôm đó có thể về được.”

“Thật hả?” Giọng Phú Tiểu Cảnh cao lên mà cô không nhận ra.

“Đến lúc đó Tết thì không thể không có cái gì được, cho nên phiền em rồi.”

Phú Tiểu Cảnh đẩy thẻ lại cho Cố Viên, “Em có thẻ của mình đây.” Vừa nói cô vừa lục túi lấy 5 thẻ ngân hàng trong ví, 5 thẻ này là tất cả tinh hoa trí tuệ trong việc tiêu tiền của cô. Cô cười nhìn Cố Viên, “Hạn mức của em mới được tăng, 5 thẻ này không tới nỗi không đủ xài. Yên tâm, em không phải người hào phóng, mua hết bao nhiêu tiền thì tới lúc đó em báo anh trả lại, một xu cũng không tha đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi