MẬT BA DAO

“Trứng bạc hà này anh làm riêng cho em, em ăn thử đi.”

Từ lần Cố Viên ăn kẹo cao su bạc hà đó, từ ‘bạc hà’ không đơn giản nữa, bây giờ Phú Tiểu Cảnh cứ nghe tới chữ bạc hà là nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.

Cố Viên cắt đôi quả trứng, đặt một nửa vào đĩa Phú Tiểu Cảnh. “Không tệ đâu, ít nhất là ngon hơn món trứng chiên buổi sáng.”

Phú Tiểu Cảnh cắt một miếng trứng cho vào miệng, “Đúng là ngon, nhưng em thích món trứng sáng nay hơn.”

“Cảm ơn.”

“Em nói thật mà.”

Cảnh liên quan tới bạc hà trước đó lại hiện lên trong trí nhớ Phú Tiểu Cảnh. Nhiệt độ trong phòng vốn đã cao, cô lại khăng khăng không cởi áo khoác, hai má bị nóng lên, lúc này lại nhớ tới chuyện cũ, cô tựa như trứng đang rán trong chảo bốc khói lên, đầu mũi cô lấm tấm mồ hôi.

“Em nóng à?”

“Không có, vừa ấm.”

“Sao em lại đổ mồ hôi?”

“Vậy hả?”

Chai rượu vang trắng được ướp trong thùng đá, bị lớp đá vây quanh. Cố Viên lấy một viên đá đưa tới miệng Phú Tiểu Cảnh, môi cô bị đá làm lạnh ngắt, nhưng ánh mắt Cố Viên nhìn làm nó lại nóng lên. Cô thấy khát, viên đá kia lại chuyển xuống cằm, cô nhột nhạt đến mức quay đi vẫn không chịu nổi.

“Đừng quậy!” Phú Tiểu Cảnh kéo ghế ngồi xa anh một chút.

“Em đúng là trẻ con, trêu chút cũng không cho.”

“Không biết ai mới trẻ con? Chuyện này có thể trách em được sao.”

Phú Tiểu Cảnh tuổi không lớn, trước mặt Cố Viên cô bất giác lại trở nên nhỏ hơn vài tuổi mà chính mình cũng không biết.

Cố Viên cười, cắt trứng bạc hà đưa lên miệng Phú Tiểu Cảnh, “Thì trách anh được chưa?”

Ban đầu Phú Tiểu Cảnh còn ngậm miệng nhưng miếng trứng vẫn cứ chạm vào môi dưới cô, khi cô đang há miệng định ăn thì Cố Viên lại đút miếng trứng vào miệng anh.

“Anh tưởng em không ăn nữa. Có muốn anh cắt cho em miếng nữa không?”

“Không thèm.”

Cố Viên cắt một miếng trứng nhỏ, đưa cho Phú Tiểu Cảnh cắn một miếng, cô nhanh chóng nhai nuốt rồi nhếch mày cười Cố Viên.

Anh lại cắt miếng khác đưa vào miệng cô.

Ba bốn lần, Phú Tiểu Cảnh thấy trò này thật nhàm chán, “Đâu phải em không có tay.”

“Anh có tay nhưng nếu em làm vậy cho anh thì anh không hề phiền.”

Phú Tiểu Cảnh lắc đầu nguầy nguậy.

Cố Viên mở rượu trắng, rót nửa ly đặt vào tay Phú Tiểu Cảnh.

“Anh uống một mình thôi, nhưng không được uống quá nhiều. Lát nữa em lái xe đưa anh về nên không thể uống được.”

“Nếu em lưu luyến quá thì đi cùng với anh đi.”

“Anh sẽ về sớm thôi mà, hơn nữa…”

“Hơn nữa, em cũng không lưu luyến anh chứ gì.” Cố Viên lắc ly rượu, nhấp một hớp, “Anh sẽ nhắn khách sạn đưa anh đi, ít nhất lần này anh không cần phải trả tiền. Em lái xe đi còn thêm phí, xét ở góc độ tiết kiệm thì việc em đưa anh không phải lựa chọn tốt.”

Phú Tiểu Cảnh nhún vai, “Vậy cũng được.”

“Em không buồn đó chứ.”

“Đâu có. Có xe đưa anh đi là tốt rồi.”

“Nhưng mà anh cảm giác em rất muốn tiễn anh.”

“Sao anh lại nghĩ vậy?”

Cố Viên nâng ly rượu lên, chạm vào ly rượu bên cạnh Phú Tiểu Cảnh, “Nếu em không đi cùng anh thì sao em không uống?”

Phú Tiểu Cảnh giật ly rượu, uống một hớp, uống xong lắc ly trước mặt Cố Viên: “Bây giờ em không thể lái xe.”

Cố Viên kéo cô qua, tặng cho miệng cô một ít rượu.

+

Mãi đến khi vào thang máy, đầu Phú Tiểu Cảnh vẫn choáng váng, miệng tê tê, nhưng lời nói ra vẫn hùng hồn: “Có ai vừa ăn xong đã đi uống trà chiều chứ?”

“Anh với em.”

Đèn chùm phát ra ánh sáng mờ ảo, Phú Tiểu Cảnh dẫm lên tấm thảm hoa văn phức tạp dệt thủ công, ngạc nhiên nhìn kệ bánh ba chân màu bạc trước mặt, “Không phải anh nói gọi một phần bánh nhỏ thôi sao? Nhiều vậy sao ăn hết?”

“Có thể gói lại mang về, để tối ăn dần.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn một vòng quanh sảnh phong cách Baroque, “Có ai ở đây gói mang về thật à?”

“Ai quan tâm em làm gì đâu.”

“Anh nói có lý.”

Phú Tiểu Cảnh lấy từ tầng hai ra một chiếc bánh, mở ra, bôi bơ và mứt dâu lên, cho vào miệng, “Ngon quá.”

Thấy Cố Viên không ăn, Phú Tiểu Cảnh lại lấy một cái bánh khác, thoa bơ, mứt cẩn thận, khi bánh quyện mứt và bơ rồi thì đưa bánh cho Cố Viên, “Tin em đi, anh không ăn là hối hận đó.”

“Anh thà hối hận còn hơn.”

“Ăn một miếng thôi, cắn một miếng không được hả? Em nói anh nghe, đây là mứt dâu ngon nhất mà em từng ăn đó, chưa kể vì biết anh không thích ngọt nên em chỉ phết một ít thôi à.”

Cố Viên cắn một miếng nhỏ, “Đúng là rất ngon, nhất là bơ với mứt em phết vừa ăn.”

Phú Tiểu Cảnh không muốn làm khó anh, lấy một miếng sandwich táo, “Anh có ăn rau thơm không? Tết em gói sủi cảo nhân thịt bò rau thơm.”

“Nếu so giữa rau thơm và bánh bí đỏ Lucy làm thì anh chọn bánh bí đỏ.”

“Vậy thôi, em làm nhân cà rốt thịt bò cho anh.” Phú Tiểu Cảnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh định ăn Tết trong nhà này hả?”

“Em muốn ở đâu?”

“Em thấy bên Brooklyn thích hơn, có nhiều người Trung Quốc ở đó nên không khí năm mới sẽ nhiều hơn. Anh cũng có thể đốt pháo hoa trong sân. Mà Tết anh có thể về thật không?”

Lần cuối cô nhìn thấy pháo hoa là ở cầu Brooklyn, hôm Ngày độc lập, La Dương đứng bên cạnh cô. Pháo hoa không bắt được mà người bên cạnh cũng thế, nhưng cô vẫn thích xem pháo hoa.

Khi cô còn nhỏ, Tết chưa bị cấm chơi pháo hoa và pháo, mỗi năm ăn Tết, cô luôn nài nỉ để Phú Văn Ngọc mua pháo hoa, Phú Văn Ngọc luôn mạnh mẽ nhưng lại nhát gan trong việc đốt pháo. Năm nào đốt pháo hoa cũng do cô châm lửa. Cô mặc quần áo dày cộp, đeo bịt tai, đội mũ, tìm ngòi pháo lấy bật lửa châm rồi bịt tai, chạy ngược ra xa, mắt nhìn lên những đóa hoa rực rỡ nở rộ trên không trung, năm nào cũng thế. Cho dù ngắn ngủi thì cuộc sống vẫn cần những màu sắc này, nếu không sẽ rất tẻ nhạt.

Cố Viên lấy chìa khóa đưa cô, “Mấy hôm tới làm phiền em rồi.”

Phú Tiểu Cảnh lấy chìa khóa nhà Brooklyn, đẩy chìa khóa kia lại, “Chìa khóa xe thì anh giữ đi, tuy là em lái xe không tệ nhưng lái xe ở Manhattan cần có bản lĩnh, em không đối phó được với những tài xế taxi kia.”

“Vậy em có muốn anh trả tiền phí vận chuyển không? Nếu tính toán rạch ròi quá thì không hay.”

Anh đứng dậy xoa đầu Phú Tiểu Cảnh, cúi người nói bên tai cô: “Anh đi đây, em từ từ ăn nhé.”

“Nhanh vậy à?”

“Hay là em đi với anh đi?”

Phú Tiểu Cảnh ngây người nửa phút rồi nhảy ra một câu: “Anh thích sủi cảo nhân tôm rau cải không?”

“Em làm gì cũng được. Có việc gì thì gọi cho anh, nếu bạn cùng phòng em lại gây chuyện thì em đến chỗ anh ở trước, mọi việc chờ anh về giải quyết.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn theo Cố Viên ra đại sảnh.

+

“Tiểu Cảnh, cô đào người đàn ông này đâu ra đấy?”

“Sao cô lại ở đây?”

“Sao tôi lại không thể ở đây? Tôi mới bán được một món nhỏ nên ở đây tự thưởng cho mình.”

Mai mặc một chiếc váy dài màu bạc, mang đôi giày Heng Tiangao, chỉ vào chỗ Cố Viên ngồi ban nãy, “Anh ta sẽ quay lại chứ?”

Phú Tiểu Cảnh lắc đầu.

“Này, có phải cô gặp được anh ta ở East Hampton không?”

“Cũng có thể nói vậy.”

“Mặt cô đỏ vậy, hai người vừa rồi không phải đi thuê phòng đấy chứ?”

“Xin lỗi nha, làm cô thất vọng rồi.”

“Mắc gì tôi phải thất vọng? Tôi thất vọng giùm cô đó chứ. Đối với loại đàn ông này, chỉ cần anh ta không bắt cô trả tiền phòng là cô không thua thiệt. Nếu anh ta tình nguyện chia đôi với cô là anh ta là đàn ông tốt. Đến khi cô gặp phải cả tá đàn ông thối nát, nhất là loại già uống cả 2 viên thuốc vẫn không cứng lên nổi thì cô sẽ hận sao không lăn giường với anh ta sớm hơn.”

“Tôi rất muốn nói chuyện này với cô nhưng mà chúng ta có thể nhỏ tiếng một chút được không?”

“Xin lỗi, tôi kích động quá.” Mai lấy miếng bánh mì sandwich cá ngừ trên tầng thứ ba cho vào miệng, “Anh ta mời cô?”

“Ừ.”

“Lập tức tối nay mời anh ta đi ngắm trăng. Tôi sẽ cho cô mượn váy để tối đi hẹn hò với anh ấy. Nhìn dáng vẻ anh ta có vẻ là người có tiền. Tiểu Cảnh, tóm lấy anh ta, túi xách, quần áo của tôi có thể bán rẻ cho cô.”

“Anh ấy đi công tác.”

“Chờ anh ta về lập tức hẹn liền, lập tức, không được chờ, chậm một giây là có thể bị người khác cướp mất.”

“Mai, bây giờ tôi đã có bạn trai.”

“Có lúc nào? Đá ngay! Theo đuổi anh ta!”

“Chính là anh ấy.”

Mai nhìn cô mười giây rồi mới nói, “Cô ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai ngày không xuất hiện đã có bạn trai, đúng là nhân tài.”

“Chúng tôi quen nhau được hơn một tháng rồi.”

“Tháng này anh ta mua gì cho cô?”

Phú Tiểu Cảnh đổi chủ đề, “Túi xách cô bán thế nào?”

“Tôi bán được ba cái một lúc, cô biết đấy, ở đây không thiếu phụ nữ thích túi xách. Thảm án hôm nay ở Brooklyn không phải là đấu súng, mà là tôi bán chiếc túi xách da lộn Fendi cho một người phụ nữ khác. Bà chủ nhỏ, tôi vẫn còn một loạt túi xách đẹp để dành cho cô.”

Phú Tiểu Cảnh uống hớp hồng trà, “Nếu cô đã có tiền thì nên nhanh chóng tìm phòng ở đi, sống mãi ở đây thì bao nhiêu túi xách cũng không trả nổi.”

“Hôm nay khó khăn lắm tôi mới vui vẻ một lúc, cô đừng làm mất hứng vậy có được không?”

“Thôi được, thẻ tín dụng cô làm xong chưa?”

“Tiểu Cảnh, nhớ kỹ lời tôi nói với cô, không có người đàn ông nào thích phụ nữ nói nhiều. Lần trước cô nói tôi đã suy nghĩ, thấy cũng có lý, bán sỉ tốt hơn bán lẻ. Tôi định sẽ ở lại đây, không chừng một ngày nào đó sẽ gặp người biết nhìn hàng trong khách sạn hay nhà hàng này, có thể tôi vẫn sẽ có cơ hội ở lại đây mãi.”

“Lần trước tôi nói vậy với cô à?”

“Tiểu Cảnh, tôi lấy tư cách người từng trải nhắc cô. Không kết hôn thì bạn trai hay bạn bè chẳng có gì khác nhau. Đừng quan tâm người này có phải bạn trai cô hay không, cô chỉ có thể đi chung cùng một đoạn đường ngắn ngủi, có thể moi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đợi đến khi cảm giác mới mẻ của anh ta qua đi thì cô dừng mơ lấy được một xu.”

“Thêm sữa không?”

“Không cần. Nếu anh ta 30 hay 40 tuổi thì có lẽ tôi khuyên cô lạt mềm buộc chặt, trong khoảng thời gian ngắn ban đầu đừng tiêu tiền anh ta. Nhưng người này sẽ không cưới cô, có rất nhiều người xung quanh anh ta không cần tiền anh ta, cho dù đúng hay sai, anh ta sẽ không cưới cô vì nguyên nhân này.”

“Cô tính toán cho tương lai tôi xa quá, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

“Đời người có mấy cơ hội thế này, nếu là người khác tôi cũng lười nói. Bộ đồ của cô nhìn không tệ lắm, đừng mặc mấy bộ đồ cũ của cô nữa, cô nhìn cái váy này của tôi thế nào?”

“Rất đẹp.”

“Bán cho cô 700.”

“Tôi không có tiền mua.”

“Cho cô thuê một tuần 100 đô thì sao? Tôi còn một đống váy còn đẹp hơn thế này nữa, cô có thể đi lựa ngay với tôi. Đàn ông rất thực tế, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp, đáng giá thì mới khiến họ tiêu tiền nhiều hơn cho cô. Khi nãy tôi ngồi bên cạnh có dáng vẻ như sinh viên, có lẽ lần đầu tiên đến đây, người đàn ông kia chỉ gọi một cái bánh mì sandwich cho cô ấy, nửa tiếng sau họ chắc là sẽ thuê phòng rẻ nhất ở đây. Đương nhiên với cô gái đó thì đây đã được xem như là chuyện hi hữu trong đời, nhưng nếu cô ấy mặc như tôi thế này.” Mai vừa nói vừa ưỡn ngực ra, “Người đàn ông đó chắc chắn không dám đối xử với cô ấy như thế.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn về hướng Mai vừa đi tới, cách sáu bàn, cô lờ mờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

“Họ nói tới việc thuê phòng à?”

“Khi tôi tới thì người đàn ông kia mời cô ấy đến phòng anh ta ngồi chơi, cô gái đã đồng ý. Cô nói xem đến phòng anh ta để làm gì? Nói chuyện chơi thì sao không nói ở đây? Nhìn mặt cô thì cô biết người đàn ông kia à?”

“Ừ.” Cô còn dạy tiếng Do thái cho anh ta.

“Lúc trước anh ta không câu cô như thế đấy chứ?”

“Thật ra thì không, cô có thể giúp tôi được không?” Phú Tiểu Cảnh nghiêng đầu nói vài tai Mai vài câu.

“Tiền phòng một ngày?”

“Không được, nhưng mà đồ ăn với trà ở đây cô ăn thoải mái. Tôi nghĩ cô sẽ thích món bánh này.”

“Cô không thể rộng rãi hơn chút được hả?”

“Cô muốn thêm sữa vào trà không?” Phú Tiểu Cảnh hỏi lại lần nữa.

“Quên đi, chuyện này chả là gì với tôi. Chỉ có điều cô gái này nhìn rất dễ bị dụ. Tôi tới nhắc nhở cô ta có thể còn cho là tôi là con khốn đi cướp mỏ vàng của cô ấy.”

“Cô thấy ngại à?”

Mai hất tóc, “Bà đây dĩ nhiên không ngại. Một phụ nữ mà không bị người cùng giới ghen tị thì quá đáng buồn. Nếu cô ta mắng tôi là con khốn thì tôi còn cảm ơn cô ta.”

Gần đây tâm trạng Mai không tốt, cộng với chế độ ăn uống không tốt, thấy đồ ngọt thì ý tưởng ăn kiêng ném lên chín tầng mây.

Phú Tiểu Cảnh đi đến phòng Mai trước, Mai kéo váy xuống, mang đôi giày siêu cao gót đi về phía bàn kia.

Công việc rất nhanh đã hoàn tất.

Giường của Mai đầy quần áo, cô ấy mở lòng bàn tay cho Phú Tiểu Cảnh xem, “Đây là cách liên hệ của anh ta, lúc họ Lâm kia viết lên tay tôi, cô gái kia chắc chửi đậu má tôi nhiều lần. Ai bảo cô ta không có 32D chi?” Mai bóp bóp ngực mình, “Nhưng một cô gái không có tiền mà có ít nhan sắc, khắp nơi đều là cám dỗ, cô ta có thể tránh khỏi lần này nhưng không thể tránh được lần sau. Hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy có tránh cũng không khỏi. Chuyện sai lầm nhất mà cô ấy làm là không ăn mặc tốt hơn, làm hạ thấp giá trị của chính mình. Tiểu Cảnh, bài học ngay trước mắt, cô nhất định không được bỏ qua.” Mai rũ rũ chiếc váy trong tay, “Lại đây, bạn yêu, nhìn cái váy trị giá 900 đô, cô sẽ thích nó.”

“Tôi thấy nó hợp với cô hơn.”

“Cái váy xanh này mặc đi ngắm trăng buổi tối. Có điều lúc cởi hơi phiền, nhưng mà coi như lại là thêm thú vui.” Mai nhấc chiếc váy lụa trắng trên giường lên, “Nếu cô thích dễ cởi thì tôi có thể bán cái này cho cô.”

Phú Tiểu Cảnh lấy một sổ danh thiếp đen, lật đến trang chữ Q, lấy một tấm danh thiếp đưa Mai, “Người môi giới này khá đáng tin, nhưng cô không có số an sinh xã hội, chắc phải trả thêm tiền. Nhanh đi tìm nhà mới, cô ở thêm một ngày thì tới tiền thuê nhà cũng không có.”

“Tôi đi thuê nhà cô không nhận được hoa hồng đấy chứ.”

“Tôi cũng mong là có.”

“Cô từng thuê nhà của người này môi giới?”

“Tôi không dám hy vọng những nhà trong tay anh ta là rẻ nhất nhưng nó vẫn rất tốt so với giá phòng khách sạn này. Trước kia tôi làm khảo sát thực tế, khách hàng anh ta cho phản hồi tốt nhất. Cô cũng có thể suy nghĩ những việc khác, nhưng đừng trì hoãn. Sau khi khai giảng, tìm một công việc trong khuôn viên trường, lấy lại số an sinh xã hội, chuyện này không có gì hại cho cô. Lần sau tìm đàn ông thì đừng mua quần áo nhiều mà để dành nhiều hơn.”

“Phú Tiểu Cảnh, cô đúng là đồ khốn!”

Phú Tiểu Cảnh cầm chiếc váy Mai ném qua, gấp lại cho cô ấy, “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo!”

“Nói thật, tôi có thể cho cô thuê quần áo hàng ngày, dù sao thì tôi cũng rảnh rỗi quá mà.”

“Thôi dẹp, mỗi lần nhìn thấy quần áo cô tôi lại tự ti vì không có 32D. Cô để bán người khác đi!” Phú Tiểu Cảnh chỉ chiếc váy đỏ trên người, “Váy này cô mua bao nhiêu? Tôi trả cô một nửa giá tiền nhé?”

Mai đi tới lấy áo khoác của Phú Tiểu Cảnh, “Tôi còn tưởng nó bị xé nát rồi chứ. Được rồi, đưa cho cô đấy!”

“Cô nói giá đi.”

“Phú Tiểu Cảnh, cô bị bệnh hả, tôi vất vả mới hào phóng một lần, cmn cô không thể đồng ý hả?”

“Tiền phòng ngày mai tôi trả cho cô.”

“Vậy được đấy.”

“Cô tìm phòng nhanh lên, tôi đi đây.”

“Cô ngủ với người đàn ông đó chưa?”

“Đừng có trì hoãn việc tìm nhà, gọi điện cho người môi giới ngay đi.”

“Nếu cô muốn lâu dài với anh ta thì đừng vội cởi đồ! Lời nói từ đáy lòng đó, nghe hay không tùy cô!” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi