MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lương Tư Triết lấy chìa khóa ra mở cửa, hai người vào phòng, Tào Diệp ngồi lên chiếc giường cạnh cửa sổ, nhìn Lương Tư Triết, trán cậu chảy đầy mồ hôi bị nắng chiều trong phòng chiếu vào sáng lấp lánh.

Cậu lại dùng điệu bộ giả ngoan kia, thoạt trông như thiếu niên ngây thơ vô hại: “Anh ơi, lát nữa bố em đến anh phải bao che giúp em, tuyệt đối đừng nói mấy ngày nay em không ở đây.”
Trên người cậu có sự tươi mới rất sinh động, đến mức vừa xuất hiện trong căn phòng này, dường như không khí trong phòng cũng thay đổi.
Thay đổi thành gì nhỉ, Lương Tư Triết cũng chẳng nói rõ được, anh cảm thấy có thể là vì mình sống một mình lâu rồi, bởi vậy không mấy thích nghi với việc ở cùng người khác trong một căn phòng.
Thế nhưng nói không thích có vẻ lại không thích hợp.

Sự tươi mới trên người Tào Diệp khiến người ta không ghét được, cho dù đêm đó nhận được một cuộc gọi đùa ác như thế.
Lương Tư Triết dựng guitar bên tường, đứng thẳng người lên nhìn cậu hỏi: “Đêm đó về sau có tìm thị tẩm không?”
“Hả?” Tào Diệp vốn đã quên vụ kia, Lương Tư Triết vừa nhắc đến, cậu lại nhớ ra rồi, mặt lộ vẻ lúng túng nói, “Bạn của em làm càn đấy, anh đừng nghe anh ta nói bậy.”
Còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên, Tào Diệp lập tức im lặng, hai tay chắp ở trước ngực, biểu cảm xoắn xuýt làm động tác “Làm ơn” với Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết đi qua mở cửa, Tào Tu Viễn đứng ở ngoài cửa, Trịnh Dần đi theo sau.
Anh mở cửa rộng ra, gọi một tiếng “Đạo diễn Tào”.
Rõ ràng trông sắc mặt Tào Tu Viễn khó coi, mặc dù bình thường y luôn là người nghiêm túc, nhưng so sánh với cái đêm đến nhà Lương Tư Triết, lần này dễ nhận thấy y đang tức giận.
Trịnh Dần theo sau nói tốt cho Tào Diệp: “Em đã nói Tiểu Diệp ngoan ngoãn ở đây mà, chắc chắn họ nhìn lầm rồi…” Nói xong vụng trộm nháy mắt với Tào Diệp ngồi ở bên giường, “Tiểu Diệp cháu tự nói với bố đi, buổi tối mấy ngày nay cháu đang làm gì?”
Tào Diệp phối hợp với anh ta, giả vờ vô tội nói: “Cháu chẳng đi đâu cả, vẫn ở đây suốt…”
Nói còn chưa dứt lời, Tào Tu Viễn bỗng nhiên mở miệng như sấm, nghiêm nghị ngắt lời cậu: “Không muốn ở đây thì cút về!”

Tào Diệp sửng sốt, sau khi phản ứng lại cũng đốt cái nổ ngay, đứng lên to tiếng nói: “Cút thì cút, bố tưởng con muốn về.” Nói rồi muốn đi về phía cửa.
Trịnh Dần vội vàng kéo cánh tay cậu lại không cho cậu đi, thấp giọng khuyên: “Bình tĩnh nói chuyện, lần này bố cháu đặc biệt trở về thăm cháu.”
“Đặc biệt trở về thăm cháu?” Tào Diệp cười khẩy một tiếng, “Cháu trở về được một tháng rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy tới thăm cháu!”
Lương Tư Triết đứng cạnh cửa, mắt thấy một cảnh này, tự cảm thấy mình là người ngoài nên tránh hiềm nghi, anh kéo cửa đi ra, ở bên ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.
Tào Tu Viễn nhìn chằm chằm Tào Diệp, giọng lạnh lùng nói: “Trịnh Dần, cậu cũng ra ngoài đi.”
“Vâng…” Trịnh Dần không yên lòng, trước khi ra ngoài không quên nhỏ giọng dặn đi dặn lại Tào Diệp: “Đừng có cứng cổ với bố cháu, ngoan ngoãn nhận sai.”
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai cha con giằng co.

Tào Diệp quay mặt đi, cứng cổ không nhìn Tào Tu Viễn.
Tào Tu Viễn cố gắng nói nhẹ nhàng: “Mấy đêm nay con đi đâu?”
Lúc này Tào Diệp cũng khinh thường nói dối, thản nhiên nói: “Đến quán bar.”
“Quán bar nào?”
“Không phải bố biết à?” Đến lúc này, Tào Diệp đã đoán ra có chuyện gì.

Chắc là có người nhận ra cậu ở quán bar, rồi tố cáo với Tào Tu Viễn, nếu không Tào Tu Viễn sẽ không bỗng nhiên nổi giận đùng đùng đến tìm.
Tào Tu Viễn nhíu mày nhìn cậu: “Con mới mấy tuổi đã đến nơi đó?!”
Tào Diệp không hề yếu thế đáp trả: “Vậy bố đưa con đến nơi này, có gì khác chỗ kia?”

“Đưa mày đến đây là để mày đến trải nghiệm cuộc sống!” Cậu không nhắc đến vụ này còn tốt, vừa nhắc đến, cơn giận của Tào Tu Viễn lập tức bùng lên còn lớn hơn trước đó, “Mày cho rằng đóng phim dễ như thế hả?! Mày cho rằng diễn viên dễ làm như thế? Trịnh Dần trộm kịch bản ra cho mày, mày cho rằng bố không biết đúng không? Mày đọc mấy trang rồi? Mày tìm kịch bản Trịnh Dần đưa cho mày ra đây, bố muốn nhìn xem mày có làm bài tập này không!”
Tào Diệp không lên tiếng, cũng không cử động, cứ vậy đứng trước mặt Tào Tu Viễn.

Mấy câu nói của Tào Tu Viễn đã đâm chọt vào chỗ đau của cậu, quả thực cậu chưa từng lấy kịch bản ra, cũng chưa nhìn lần nào cả.

Ngày đó những lời Trịnh Dần nói bay nhẹ nhàng bên tai cậu và dừng lại một lúc, sau đó giống như hạt sương vào sáng sớm, mới xuất hiện chưa bao lâu đã bốc hơi mất dạng dưới ánh mặt trời.
“Đừng tưởng rằng bố là bố mày, thì nhân vật này sẽ là của mày.

Sau đó phải diễn thử, mày và những ứng cử viên khác, bố sẽ không cho mày bất kỳ quan tâm đặc biệt nào.

Kịch bản của Chu Như thật sự viết dựa theo mày, cơ hội tốt như vậy mày cũng không lấy được, về sau bố sẽ không cho mày bất cứ cơ hội nào nữa.” Giọng nói Tào Tu Viễn lạnh đi, sắc mặt nghiêm nghị với con trai hơn tất cả những diễn viên khác, ” Lưu A Đấu không phò nổi[1], câu chuyện này nếu mày chưa từng nghe, lần này trở về bảo mẹ mày kể cho mày nghe.”
[1] A Đấu không phò nổi: điển cố nói về con trai Lưu Bị – Lưu Thiện (nhũ danh A Đấu) quá ngu ngốc, dù có Khổng Minh, Khương Duy phò cũng không nên nổi cơm cháo gì, ý người bất tài, hèn nhát
Tào Tu Viễn nói xong, cũng không động viên một câu mà quay người kéo cửa rời đi.
Trịnh Dần sợ hai cha con trong phòng thật sự xảy ra xung đột, luôn đứng ở cửa nghe ngóng tiếng động bên trong.
Tào Tu Viễn vừa dứt lời, huyệt thái dương của anh ta co giật theo, chợt cảm thấy trở nên đau đầu: Sao có thể nói lời tổn thương lòng tự trọng với con cái chứ…
Vẫn chưa quyết định được có nên đi vào làm dịu bầu không khí hay không, Tào Tu Viễn đã kéo cửa đi ra ngoài.

“Anh Viễn…” Trịnh Dần thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tào Tu Viễn, trong lòng khiếp đảm, nhưng vẫn kiên trì túm lấy cánh tay y, ngăn cản không để Tào Tu Viễn đi, thấp giọng nói, “Vừa rồi anh nói hơi nặng lời rồi đúng không? Tiểu Diệp nói thế nào cũng là con nít, anh mau quay lại an ủi nó đi…”
Nói còn chưa dứt lời, một giọng nói rụt rè, mang theo giọng địa phương vang lên sau lưng: “Thưa anh, làm phiền anh nhường đường, tôi đến đưa cơm…”
Tào Tu Viễn ngước mắt nhìn phục vụ kia, lông mày nhíu chặt hơn: “Cơm gì?”
“Thức ăn gọi ship, ngày nào cũng…” Thấy Trịnh Dần bên cạnh khẽ lắc đầu ám chỉ với mình, mặc dù không hiểu rõ có ý gì, nhưng người phục vụ kia kịp thời ngậm miệng.
“Đưa đây tôi nhìn xem.” Tào Tu Viễn nhận túi giấy, nhìn thấy cơm hộp đóng gói đẹp đẽ ở bên trong, giơ tay ném mạnh vào ngực Trịnh Dần, “Mỗi ngày hầu hạ ăn uống sung sướng, còn đặc biệt dành ra một căn phòng rộng như thế, cậu cho nó trải nghiệm cuộc sống thế này?” Nói xong sầm mặt rời đi.
Trịnh Dần bị hộp cơm kia đập lùi lại một bước, nhìn bóng lưng của Tào Tu Viễn anh ta thở dài, cúi đầu nhìn đồ ăn vương vãi đầy đất, vội vàng dặn dò nhân viên phục vụ một câu: “Cậu mau thu dọn nơi này đi.” Sau đó đẩy cửa ra, thò đầu vào nhìn Tào Diệp.
Sắc trời dần dần tối lại, ánh sáng trong phòng mờ tối, Tào Diệp vẫn đứng ở chỗ cũ không ngồi xuống, giận tới mức ngực phập phồng lên xuống, như con sư tử nhỏ chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trịnh Dần có thể chắc chắn, nếu Tào Tu Viễn không phải cha của Tào Diệp, dám chắc Tào Diệp sẽ nhào tới ẩu đả với y.
“Tổn thương lòng tự trọng rồi đúng không?” Trịnh Dần thử thông qua nói đùa để hòa hoãn không khí, nghiêng mặt nhìn cậu, “Cháu nhìn khuôn mặt nhỏ của cháu giận sưng lên rồi.”
Tào Diệp không phản ứng anh ta, ngồi xuống giường, nghiêng người úp sấp trên gối, kéo chăn che đầu lại.
“Làm sao?” Trịnh Dần đi kéo chăn của cậu, “Còn khóc à?”
Lúc này Tào Diệp vẫn rất bướng, nói ồm ồm trong chăn: “Ai khóc người đó là cháu!”
Trịnh Dần cười một tiếng, ấm giọng khuyên nhủ: “Được rồi, cháu còn lạ gì tính của bố cháu, anh ấy mà nổi nóng thì không nể mặt ai hết, cháu có biết cụ Dư, Dư Tín không? Tuổi lớn như thế có thể làm ông rồi, chẳng phải vẫn thường bị bố cháu mắng như cháu trai ở đoàn phim sao? Sau khi cháu vào đoàn phim, bị mắng là chuyện thường xảy ra…
Lúc này Tào Diệp ồm ồm ngắt lời anh ta: “Cháu sẽ không vào đoàn phim đâu.”
“Nói như vậy, cháu phải xin lỗi chú rồi Tào Diệp à.

Cũng vì chuyện trộm kịch bản cho cháu bị phát hiện, chú phải làm cháu vài ngày trước mặt bố cháu….

Có điều, cháu thấy bố cháu biết chuyện này rồi, cũng không đòi lại kịch bản, vừa rồi còn tức giận cháu không đọc kịch bản, nói rõ anh ấy thật sự có ý cho cháu diễn, đúng không?”
“Cho cháu diễn cháu cũng không diễn.” Tào Diệp chôn trong chăn mạnh miệng.

“Cháu vẫn lý sự đúng không? Chú nói này, chuyện này cũng là cháu không đúng, cháu nói cháu đến chỗ nào không đến, lại đến gay bar, đó là nơi cho một đứa con nít như cháu đến hả? Lát nữa ra ngoài chú sẽ báo cảnh sát bảo họ niêm phong nó lại.”
“Chú đừng mà!” Tào Diệp nghe nói như thế thì vén chăn ngồi dậy, lộ ra gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy, “Đó là quán anh trai của Lâm Ngạn mở, Lâm Ngạn thấy cháu không có chỗ ở mới dẫn cháu vào, chú làm vậy cháu mất mặt lắm!”
Lúc này Trịnh Dần mới chính thức thở ra một cái, ban đầu anh ta còn hơi lo lắng Tào Diệp đến gay bar có liên quan đến dao động tuổi dậy thì, nhưng bây giờ xem ra, cũng không có chuyện gì cả.

“Vậy cháu hứa với chú về sau không được đi nữa.” Trịnh Dần nói.
“Chú cho cháu tiền cháu cũng không đi!” Lời này của Tào Diệp cũng xuất phát từ thật lòng, đêm đó cảm giác bị những gã đàn ông khác chú ý khiến cậu vừa nghĩ đến đã khó chịu khắp người, cậu nghiêng mặt nói thầm, “Ban đầu cháu cũng chỉ đến một đêm, sao số cháu nhọ thế chứ, đúng lúc bị người của các chú bắt được…”
Miễn cưỡng an ủi Tào Diệp, Trịnh Dần lại mau chóng rời khỏi căn phòng, nhấc chân đuổi theo Tào Tu Viễn.
Anh ta đã sẵn tâm lý bị Tào Tu Viễn bỏ lại, nổi giận đùng đùng lái xe đi thẳng một mạch, nhưng không ngờ vừa xuống lầu, chiếc xe việt dã vẫn dừng ở cửa Lam Yến, Tào Tu Viễn ngồi ở ghế phụ lái, sầm mặt nhìn ngoài cửa sổ xe hút thuốc.
Trịnh Dần thở phào, mở cửa xe ngồi vào, vừa thắt dây an toàn vừa cười nói: “Em tưởng anh đi rồi.”
Lúc này sắc mặt của Tào Tu Viễn đã dịu đi nhiều, hỏi: “An ủi xong rồi?”
“Nào dễ an ủi như vậy… Người cha nuôi em đây làm gì cũng không thay thế được cha ruột, anh thật sự không lên nhìn à?”
“Không đi,” Tào Tu Viễn nói một không nói hai, có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn hết giận.
“Cậu cứ nuông chiều nó đi, chiều thành như thế, cậu xem sau này nó vào đoàn phim có chịu được khổ không, bát cơm diễn viên này, cậu nhét vào trong tay nó nó cũng chưa hẳn sẽ nhận cho cậu.”
“Anh nói quá lời rồi…” Trịnh Dần lái xe, ngoài miệng nói đỡ cho Tào Diệp, “Em thấy cũng chưa chắc, Tiểu Diệp chưa từng chịu khổ, nhưng anh cũng không thể nói nó không chịu được khổ.”
“Nó chịu khổ cóc khô,” Tào Tu Viễn không nể nang gì phê bình Tào Diệp, “Cậu xem mẹ nó bảo nó luyện đàn violin từ nhỏ, bây giờ nó luyện ra trò trống gì rồi? Diễn viên không chịu được khổ, khán giả sẽ không cho cậu ăn cơm, đây là chuyện bất di bất dịch.”
Trịnh Dần cười một tiếng, thầm nghĩ hiện nay ngành giải trí đâu giống như Tào Tu Viễn nhận định, bây giờ đầy diễn viên không chịu được khổ mà vẫn ăn cơm ngon lành, nhưng anh ta không trực tiếp phản bác Tào Tu Viễn, chỉ nói: “Nhưng nó được người ta thích mà, bạn của nó có ai không thích nó, Chu Như chỉ nhìn nó một cái đã viết ra một kịch bản cho nó.”
Tào Tu Viễn hừ lạnh một tiếng: “Thì có ích gì?’
“Sau này nó sẽ có duyên khán giả,” Trịnh Dần nhìn thẳng về phía trước khẽ nói, “Anh Viễn anh biết không, được người ta thích là một năng khiếu hiếm có, năng khiếu này chúng ta không ai có cả.”
Tào Tu Viễn không đồng ý mà trách mắng: “Ý của cậu là để nó vào ngành giải trí làm phế vật được người ta thích?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi