MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lương Tư Triết tìm một quán mì, ngồi xuống bên bàn gỗ ngoài trời rồi gọi một bát mì thịt bò chậm rãi ăn.
Trời dần tối, ông chủ các quán nhỏ đều nhao nhao đi ra bày hàng chợ đêm, tiếng người huyên náo như thể được thêm một mồi lửa, không mất nhiều thời gian đã nhanh chóng sôi trào lên.
Khi mì mới được nhân viên phục vụ bưng lên, Lương Tư Triết nhìn thấy Tào Tu Viễn đi ra từ Lam Yến, mang theo vẻ tức giận xuống cầu thang, mở cửa xe ngồi vào.

Ăn được nửa bát mì, Trịnh Dần cũng đi ra, sau đó chẳng được bao lâu, chiếc xe việt dã hai tuần trước chở anh đến Bắc Kinh đã lái đi.
Xem ra Tào Tu Viễn đến chuyến này hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Lương Tư Triết không kìm lòng được lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề kia, mấy ngày qua khi rảnh rỗi không có chuyện gì anh đều sẽ nghĩ đến nó: Tại sao con trai của Tào Tu Viễn lại được sắp xếp ở cùng mình?
Đáp án của câu hỏi dường như đã rõ như ban ngày, Tào Tu Viễn để mình ở đây, vì muốn anh thích nghi và quan sát hoàn cảnh này, vậy rõ ràng mục đích họ để Tào Diệp ở đây cũng như thế.

Nếu không phải vì đóng phim, không cần phải để đứa con sống an nhàn sung sướng của mình đến đây chịu khổ.
Chẳng lẽ… Anh sẽ đóng chung một bộ phim với Tào Diệp?
Ăn hết một tô mì, Lương Tư Triết vẫn chưa nghĩ ra manh mối gì.
Anh trả tiền, nhưng không lập tức trở về Lam Yến mà chậm rãi tản bộ dọc theo con phố, mua hai cây xúc xích hun khói ở cửa hàng, ngồi xổm xuống đút cho con chó hoang ở góc phố.

Chó hoang chỉ là chú chó đất màu trắng, bởi vì suốt ngày lăn lộn trên con phố này, thành ra bộ lông màu trắng đã bẩn tới mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, trông có vẻ xám xịt.
Nhưng tính cách con chó rất ngoan ngoãn, ăn hết hai cây xúc xích thì cúi đầu ngửi ống quần của Lương Tư Triết.

Lương Tư Triết giơ tay sờ đầu nó, nó thuận theo nằm rạp xuống, nằm trên giày anh.
Hai tuần này Lương Tư Triết cho nó ăn mỗi ngày, một người một chó ăn ra tình cảm, anh vừa đứng lên con chó kia cũng đứng dậy theo, cùng anh chạy vòng quanh con phố đằng sau hơn một tiếng.
Lương Tư Triết chạy đổ mồ hôi khắp người, về Lam Yến tắm rửa, vốn cho rằng Tào Diệp có lẽ đã ra ngoài rồi, nhưng không ngờ đẩy cửa ra Tào Diệp vẫn đang trong phòng.

Khi Lương Tư Triết ra ngoài mới hơn bảy giờ, trời vừa sẩm tối, trong phòng vẫn chưa cần bật đèn, đêm nay thời gian anh ở bên ngoài hơi lâu, khi trở về đã mười giờ hơn, nhưng trong phòng vẫn không bật đèn.
Ánh đèn neon nhấp nháy của Lam Yến lọt chút ánh sáng vào từ cửa sổ, trong phòng cũng không đến mức hoàn toàn tối đen, người ở bên trong miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ đạc.

Tào Diệp nằm trên giường không nhúc nhích, Lương Tư Triết tưởng cậu ngủ rồi, vậy là anh không bật đèn trần lên, mò mẫm tìm quần áo sạch đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thật ra Tào Diệp không hề ngủ, sau khi Trịnh Dần đi, cậu vẫn luôn duy trì tư thế này nằm ở trên giường.
Đầu tiên cậu tức giận, sau đó cảm thấy không phục, đến cuối cùng lại không khỏi cảm thấy oan ức không rõ lý do.
Câu “Không phò nổi Lưu A Đấu” của Tào Tu Viễn lặp đi lặp lại cả trăm nghìn lần trong đầu cậu.
Không phò nổi Lưu A Đấu là gì? Chẳng lẽ Tào Tu Viễn tự coi mình là Lưu Bị à?! Tào Diệp không phục nghĩ, nhưng ý nghĩ này chưa kéo dài được bao lâu thì cậu đã nhụt chí – được rồi, làng điện ảnh Hoa ngữ ngày nay, nếu bàn về cục diện ba chân vạc, Tào Tu Viễn thật sự có thể làm nổi một góc của Lưu Bị.
Chuyện xấu chính là chỗ này.

Nếu Tào Diệp hoàn toàn không phục Tào Tu Viễn thì bỏ đi, tất cả lời nói nặng Tào Tu Viễn nói với cậu vào tối nay, cậu xem toàn bộ như gió thoảng bên tai, nghe là được rồi.

Nhưng khổ nỗi cậu vẫn rất phục Tào Tu Viễn, tính tình Tào Tu Viễn rất xấu, cũng không được gọi là một người cha xứng đáng với chức vụ, nhưng mà không ai có thể phủ nhận địa vị của y trong làng điện ảnh Hoa ngữ.
Tào Tu Viễn là một thiên tài được công nhận trong lĩnh vực điện ảnh, ánh mắt lựa chọn diễn viên của y độc đáo mà chính xác, không ai có thể phủ nhận điểm này.

Nhưng cũng chính điểm này khiến Tào Diệp sinh ra nghi ngờ lớn về bản thân, không lẽ thật sự như Tào Tu Viễn nói, mình là Lưu A Đấu không phò nổi? Bà mẹ nó câu nói này tổn thương lòng tự trọng của người ta quá.
Cả đêm Tào Diệp chỉ so kè với câu nói này.

Vẫn chưa so xong thì Lương Tư Triết đã đẩy cửa đi vào.
Tào Diệp cảm thấy rất mất mặt, tình cảnh Tào Tu Viễn dạy dỗ cậu trước đó, nhất định đã bị Lương Tư Triết nhìn thấy hết rồi, lúc này ai biết Lương Tư Triết nghĩ gì về mình…

Cậu nghĩ đến tiếng “Cút” lạnh lùng trong điện thoại truyền đến tối hôm đó, có lẽ bây giờ Lương Tư Triết đang cảm thấy cậu đúng là tự gây nghiệt thì không thể sống… Hình như sự thật cũng là như thế.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, điện thoại của Tào Diệp rung lên một cái, cậu mò mẫm cầm lên nhìn thoáng qua, Lâm Ngạn gửi tin nhắn đến: “Tối nay có đến nhà anh ngủ không?”
Tào Diệp không hào hứng lắm, gõ mấy chữ gửi đi: “Không đến.”
Mấy giây sau, Lâm Ngạn lại gửi đến một tin: “Bé người đẹp không giận mày chứ?”
“Gì mà bé người đẹp, người ta không bé được chưa?”
“Gửi tấm ảnh xem cái nào.”
Tào Diệp không có tâm trạng nói đùa, không để ý đến Lâm Ngạn nữa, cậu ném điện thoại sang bên cạnh và tiếp tục cúi đầu nằm sấp.
Cậu nghĩ đêm nay không về nữa, không thì ở lại đây mấy ngày? Dù sao cậu cũng ở chỗ Lâm Ngạn đủ rồi, mỗi ngày Lâm Ngạn anh anh em em với bạn trai nhỏ của hắn, hôn nồng nhiệt mọi lúc mọi nơi không coi ai ra gì, Tào Diệp ở lâu bên cạnh họ cảm thấy vô cùng sến súa, vô cùng cay mắt.
Cậu sống ở chỗ Lâm Ngạn thú thật rất thoải mái, nhưng cơ thể có được đãi ngộ tốt, mà tinh thần lại bị tra tấn gấp đôi…
Chưa kể, chẳng lẽ Tào Tu viễn nói cậu là Lưu A Đấu không phò nổi, cậu thật sự không thể phò nổi ư? Ngày mai cậu sẽ ở lại đây chăm chỉ đọc kịch bản, kịch bản lấy cậu làm nguyên mẫu, dựa vào đâu cậu không thể diễn? Cậu càng muốn khiến Tào Tu Viễn chính miệng thừa nhận ông ấy sai, thừa nhận ông ấy nhìn sai rồi.

Cậu phải chứng minh bản thân như vậy, dù rằng cậu cũng không có hứng thú đặc biệt gì với chuyện làm diễn viên.

Nhưng có câu nói thế nào nhỉ… làm người phải không chịu khuất phục đúng không?
Trong phòng vệ sinh, Lương Tư Triết vừa tắm rửa vừa suy nghĩ, đêm nay Tào Diệp có đi nữa không, khi nào thì đi?
Sau khi đồng hồ sinh học thích hợp với Lam Yến, một mình anh ở đây rất thoải mái, Tào Diệp bỗng nhiên trở về, trong phòng đột nhiên có thêm một người, ngược lại khiến anh cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Lương Tư Triết tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, Tào Diệp vẫn duy trì tư thế vừa rồi nằm ở trên giường.
Hơn mười giờ đêm, quầy ăn vặt ở dưới tầng đang là thời gian náo nhiệt, Lương Tư Triết vừa tắm xong, không muốn ra ngoài ám mùi khói dầu khắp người.


Anh bước khẽ lên giường và nằm xuống, đối diện là cây guitar gỗ anh dựa vào lúc chạng vạng tối, anh nhìn chằm chằm đường nét của nó, trong lòng không hiểu sao hơi ngứa ngáy.
Ngón giữa và ngón áp út tay trái không được linh hoạt cho lắm vô thức động đậy, thật ra khi chạm vào cây guitar gỗ kia, anh đã muốn thử cảm giác ngón tay gảy dây đàn.
Thật sự kỳ lạ, lúc ở nhà mỗi ngày anh đối mặt với đàn violin, cho tới bây giờ cũng không dám chạm vào nó.

Sau khi đến Bắc Kinh, nhìn một cây guitar gỗ cũ nát vậy mà nổi lên tâm tư.
Nhưng anh lại không muốn chạm vào thứ liên quan đến dây đàn trước mặt bất kỳ ai, anh muốn lặng lẽ, một mình thử trong đêm yên tĩnh.
Tại sao Tào Diệp lại trở về vào đêm nay? Vào đêm anh cầm cây guitar gỗ về? Lương Tư Triết thở dài, sau đó tìm tai nghe đeo lên.
Tiếng hát ở tầng hai Lam Yến lại truyền lên, hầu như đêm nào cũng có một mic King ngũ âm không đầy đủ thống trị toàn bộ khán giả.
Mic King đêm qua là một giọng siêu trầm, tiếng hát giống như tiếng chuông nặng nề, vừa rống lên là cả tòa nhà cũng sắp run rẩy theo.

Người đêm nay lại khác, là giọng nam cao can đảm đáng khen và sức thở kinh người.

Lên giọng cao như là muốn bay ra khỏi chín tầng mây, mãi mà không thấy nghỉ xả hơi, khiến người nghe thật sự sợ hắn ta không hồi được giọng, chuẩn bị đứt hơi đi luôn.

Lắng nghe âm thanh này cũng khiến người ta lo lắng, không kìm được lấy hơi giúp hắn ta.
Tai nghe không thể ngăn được âm thanh có lực xuyên thấu ở tầng dưới, Lương Tư Triết có phần bội phục Tào Diệp, cậu chủ nhỏ này trông có vẻ được nuông chiều từ bé, không ngờ lại giỏi chịu đựng như thế, lại có thể bình yên chìm vào trong giấc ngủ trong hoàn cảnh ồn ào đến vậy, lại còn không trở mình trong thời gian dài.
Lương Tư Triết nằm trên giường dùng tai nghe nghe nhạc, chẳng buồn ngủ tí nào, đồng hồ sinh học của anh vẫn chưa đến giờ chìm vào giấc ngủ.

Ngày thường chạy bộ xong tắm rửa xong, anh sẽ dùng máy DVD xem phim một lát, hoặc là lật vài trang sách chuyên ngành, nhưng hôm nay bên cạnh có thêm một Tào Diệp đang ngủ, anh không làm được gì cả.
Nằm buồn chán không biết bao lâu, vẫn không thấy buồn ngủ, Lương Tư Triết vén chăn lên ngồi dậy, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Lúc này Tào Diệp nằm sấp tới nỗi cánh tay tê rần, ban đầu cậu tập trung tinh thần phân cao thấp với bản thân, nên vẫn chưa cảm thấy cánh tay bị tê, nhưng Lương Tư Triết ở trên giường bên cạnh ngồi dậy vang lên tiếng sột soạt, làm ra một vài tiếng động nhỏ xíu, đã kéo cậu ra khỏi suy nghĩ của mình, lúc này cậu mới nhận ra không chỉ cánh tay, mà nửa người mình đã tê rồi.
Cậu thử trở mình, nhưng cơ thể mềm nhũn, hoàn toàn không lấy được sức, nửa người tê dại kia giống như không thuộc về mình vậy.
Xong… thật sự không lật người được… Trong nháy mắt Tào Diệp hơi hoảng: Không lẽ bị tê liệt rồi chăng?!

Lương Tư Triết cầm lấy cây guitar gỗ, chủ nhân trước của guitar gỗ còn lắp cho nó dây đeo màu đen, vừa khéo tiện đeo lên người.

Anh đi đến bên cửa sổ, quan sát chiều cao của guitar và cửa sổ, cảm thấy chắc phải chui ra cửa sổ trước, sau đó lại lấy guitar ra đeo trên lưng.

Ngay khi anh toan vươn tay mở cửa sổ, trên chiếc giường cạnh bên cửa sổ khoảng một mét, Tào Diệp lên tiếng: “Ê, người anh em..”
Động tác của Lương Tư Triết dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
“Ờ thì…” Tào Diệp cảm thấy hơi khó mở miệng, nhưng ngẫm lại tính mạng vẫn quan trọng hơn, cậu đành mở miệng, “Nửa người tôi tê rồi, không lật người được, giúp một tay đi…”
“…” Trong chốc lát Lương Tư Triết cũng không biết nói sao cho phải, yêu cầu này thật sự khó hiểu tới mức chưa từng nghe qua, còn có người nằm sấp ngủ rồi khiến mình ngủ không lật được người?
Anh dựng đứng cây guitar gỗ bên tường, đi đến bên giường Tào Diệp, nắm lấy một bên cánh tay cậu giúp cậu lật người, sau đó đỡ cậu ngồi dậy giống như đỡ bệnh nhân, còn nhét cái gối sau lưng cậu, một loạt động tác liên tiếp này trông vô cùng chuyên nghiệp.
“Shh…” Tào Diệp hít vào, cố gắng nâng cánh tay lên hoạt động, “Cảm ơn nhé.”
Lương Tư Triết đứng bên giường nhìn cậu: “Có cần đỡ cậu xuống giường đi lại một lúc không?”
“Không cầu đâu…” Tào Diệp cảm thấy từ khi ra đời đến nay có chút thể diện nào để mất thì hôm nay cũng mất hết rồi, hơn nữa hình như cậu chỉ bị tê nửa người trên hơi nghiêm trọng, chứ chân không bị tê nhiều.
“Vậy tôi ra ngoài đây.” Lương Tư Triết nói.
“Ò,” Tào Diệp thuận miệng hỏi, “Đi đâu thế?”
Lương Tư Triết không trả lời, chỉ đặt guitar gỗ lên bệ cửa sổ, kéo cửa sổ ra và nắm lấy góc cửa, giơ chân leo lên bệ, cả người ngồi xổm trên bệ cửa sổ cúi người xuống rồi chui ra ngoài từ bên trong cửa sổ, sau đó một bàn tay thò vào, cầm đi cây guitar gỗ kia, cuối cùng vẫn không quên đóng cửa sổ lại từ bên ngoài.
Bản lĩnh nhanh nhẹn phết, Tào Diệp ngồi trên giường nhìn mà ngây người một lát – định đi đâu vậy?
Tào Diệp xuống giường, chân trần đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra nhìn lên trên, trên vai Lương Tư Triết đeo đàn guitar, một tay cầm ống nước bên cạnh tòa nhà, tay còn lại nắm lấy mép cửa sổ của tầng trên, dùng tấm sắt nối ống nước và tường tòa nhà làm chỗ chuyển tiếp bước chân, leo một cách có quy luật – tư thế kia thoạt nhìn như tay già đời gây án, chỉ vài phút đã thành công leo lên bệ cửa sổ tầng bốn.
Thật ra Tào Diệp rất muốn gọi với lên một tiếng, dọa anh hết hồn, nhưng lại sợ anh đạp hụt một bước, thật sự ngã xuống dưới.

Mặc dù tầng này không cao, nhưng rơi xuống từ tầng bốn dù thế nào cũng ngã liệt một nửa, thế là cậu đành nhịn, cứ vậy nhìn Lương Tư Triết dùng cách vừa rồi leo lên tầng năm.

Cái chân dài cuối cùng vẽ một đường cong mượt mà trên không trung, cả người Lương Tư Triết trèo lên mái nhà, không nhìn thấy nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi