MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Dung Trì rời khách sạn, chạy nhanh đón xe trở về nhà trọ.

Trong phòng không có một ai, an tĩnh làm cho người ngạt thở.

Dung Vân Tu còn chưa tan học, Khúc Yên cũng không trở về.

Trong phòng ngủ, hai túi đồ cùng đồ dùng cá nhân của cô vẫn còn, chỉnh tề bày trên tủ đầu giường.

Dung Trì không ngừng gọi điện thoại cho cô, từ đầu đến cuối chỉ có một câu kia “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.


Dung Trì quay đầu chạy xuống lầu, thở mạnh gấp gáp chưa từng dừng lại.

Hắn đến chợ cùng siêu thị lúc trước Khúc Yên thường đi dạo để tìm một lần, gặp ai cũng hỏi, nhưng manh mối gì cũng không có.

Sắc trời dần dần tối.

Dung Trì đứng dưới đèn đường, tia sáng màu da cam chiếu trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, sắc mặt trắng bệch, mắt tối tăm nhiễm một tầng đỏ tươi.

“Anh? Sao anh đứng ở chỗ này?” Dung Vân Tu vừa vặn tan học trở về, nhìn thấy anh sững người đứng dưới lầu, kinh ngạc hỏi, “Không phải anh và chị Yên Yên hôm nay ra bên ngoài chúc mừng sinh nhật sao? Sao anh còn ở chỗ này? Chị Yên Yên đâu?”
“A Tu!” Dung Trì đột nhiên chụp đầu vai Vân Tu, tiếng nói khàn khàn, “Hôm nay trước khi em ra cửa có thấy Yên không? Yên có nói gì với em không?”

“Chị không nói gì cả.

” Dung Vân Tu mê mang mà lắc đầu, “Chỉ chỉ dặn em buổi tối không cần chờ, chú ý an toàn, đi ngủ sớm một chút.

Anh, anh làm em đau!.

.


Dung Trì giật mình buông tay.

Hắn nhắm chặt mắt lại.

Không thể hoảng.

Hắn nhất định phải tỉnh táo.

Có thể Yên còn đang chờ hắn đến cứu.

“A Tu, anh muốn đến cục cảnh sát.

” Giọng của Dung Trì tỉnh táo dị thường, tựa hồ trong nháy mắt giấu đi tất cả cảm xúc sợ hãi, ép buộc chính mình chôn vào chỗ sâu nhất.

“Anh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Em cùng anh đi!” Dung Vân Tu vội vàng theo sau.

Bước chân Dung Trì rất nhanh, phía sau lưng đã sớm ướt mồ hôi.

Không biết là hạ nóng đổ mồ hôi hay là tâm rơi vào hầm băng mà toát mồ hôi lạnh.

Hai anh em đi tới cục cảnh sát báo mất tích.

Nhưng bởi vì mất tích không đến 24 giờ, cảnh sát không nhận.

“Các cậu ngày mai lại đến đây.

Nói không chừng cô bé kia đêm nay sẽ tự trở về?” Cảnh sát tốt bụng an ủi.

“Đúng vậy a, anh, có thể chị Yên Yên chỉ là đi mua đồ, nhất thời quên thời gian.

” Dung Vân Tu cẩn thận khuyên nhủ.


Thần sắc anh hắn có cái gì rất không đúng.

Nếu như chị Yên Yên thật sự mất tích, e rằng anh sẽ sụp đổ.

“Được.

” Dung Trì không nói gì, lập tức rời đi.

Hắn đi về phía khách sạn, nói với Dung Vân Tu, “A Tu, em ở nhà trông, nếu như Yên trở về lập tức gọi điện thoại cho anh.


“Em biết rồi, anh, anh phải chú ý an toàn.


Dung Trì trở lại phòng khách sạn trống rỗng.

Cánh hoa hồng rải khắp giường tựa hồ tản ra hương thơm nhàn nhạt, giống như mùi hương trên người.

Khúc Yên
Dung Trì nhìn chằm chằm thật lâu, đột nhiên nửa quỳ xuống, đem mặt chôn thật sâu trong lòng bàn tay của mình.

Tại sao hắn cảm thấy Yên sẽ không trở về.

Hắn lại có loại dự cảm khó tin này!
! !
24 giờ sau cục cảnh sát nhận báo án.

Dạ Đình nhận được thông báo lập tức chạy đến, hung dữ đánh Dung Trì một quyền.


Dung Trì không đánh trả.

Là hắn đem cô gái của hắn vứt bỏ.

Chết không hết tội.

“Anh! ! ” Dung Vân Tu ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói, “Anh đừng nản chí, chị Yên Yên có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát sẽ tìm được chị, chị chắc chắn sẽ không có việc gì.


Dung Trì không lên tiếng, li.ếm liế.m máu nơi khóe miệng.

Thật lâu, hắn ngẩng đầu, nói với Dạ Đình: “Tôi sẽ đi tìm Yên, cho dù phải dùng thời gian cả đời.


Dạ Đình đầy mắt nước mắt gắt gao chịu đựng, nghiêm nghị nói: “Nếu như Yên Yên có chuyện gì, tôi không tha cho cậu!”
“Không cần anh tha, chính tôi cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

” Dung Trì nói rất thấp, cất bước đi ra cục cảnh sát.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi