MAU XUYÊN BỆNH KIỀU NAM CHỦ HẮN LẠI GHEN TỊ


Editor: Nhan
Màn đêm như mực.

Âm u làm cho người khác thở không nổi.

Trở lại nhà trọ cũ, Dung Trì nhìn phòng ngủ trống không, đáy lòng như thắt lại vô cùng đau đớn.

Cô vì hắn chuẩn bị quà sinh nhật 20 tuổi.

Mà hắn cũng chuẩn bị cho cô một phần hồi báo.

Hắn mang khung hình đã làm bạn với hắn tròn một năm trong văn phòng kia về, tìm người chế tác thành bức ảnh lớn treo trên vách tường phòng ngủ.

Trong ảnh là cô đang cười khanh khách tự chụp, bờ môi cùng lúm đồng tiền nhàn nhạt, ánh mắt xán lạn như vì sao.

Đẹp đến nỗi hắn mê muội.

Hắn lặng lẽ yêu cô hơn 300 ngày, cuối cùng cũng đợi được đến ngày cô bước tới bên cạnh.

Thế nhưng hạnh phúc ngắn ngủi làm cho người khác choáng váng.

“Anh, em nấu bát mì, anh ăn chút đi?” Dung Vân Tu nhẹ nhàng đi tới, thử khuyên nhủ, “Anh đã hai ngày không ăn cái gì, nếu như chị Yên Yên trở về thấy anh thế này, chị sẽ khổ sở.



Mắt Dung Trì khẽ động, nhận bát, vùi đầu bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Hắn không thể để cho mình ngã xuống.

Hắn còn muốn đi tìm cô.

Dù phải trả giá đại giới, hắn cũng sẽ tìm cô về!
“Anh, anh ăn chậm một chút! ! ” Dung Vân Tu lo lắng nhìn hắn.

Anh đói bụng lâu như vậy, đột nhiên ăn nhanh như thế, sợ khiến dạ dày khó chịu.

Quả nhiên, Dung Trì ăn vài miếng liền chạy vào nhà vệ sinh, nôn toàn bộ ra.

Hắn súc súc miệng, con mắt đỏ lên, trở về lại tiếp tục ăn mì.

“Anh! ! ” Dung Vân Tu nhìn mà khóc.

Anh hắn khổ quá.

Từ nhỏ đến lớn không có cuộc sống an ổn, một bên gian khổ kiếm sống còn phải chống lại cha hay bạo hành thành tính.

Thật vất vả chịu đựng cho tới hôm nay, sự nghiệp có chút khởi sắc, cũng có chị Yên Yên tốt như vậy làm bạn gái.

Thế nhưng ông trời vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy, không nói một tiếng liền lấy lại hết hạnh phúc của anh ấy!
! !
Năm thứ nhất Khúc Yên mất tích, Dung Trì không để ý đến công việc, khắp thế giới điên cuồng tìm kiếm.

Chỉ cần là chỗ cô đã từng đi qua, hắn đều đi một lần, cầm ảnh chụp hỏi người bốn phía.

Về sau, hắn đổi thành đi tới chỗ cô đã từng đề cập, mỗi một nơi cô từng lơ đãng nói muốn đi, hắn đều qua.

Hắn mang hành lý, mỗi một chỗ đều cẩn thận tìm kiếm.

Cục cảnh sát bên kia chỉ cần vừa có tin tức liên quan tới người mất tích, hắn lập tức chạy về, đi theo manh mối tra rõ.

Nhưn mỗi một lần ôm ấp hy vọng đều thất bại.

Thất vọng, dần dần biến thành tuyệt vọng.


Năm thứ hai Khúc Yên mất tích, hệ thống pin cung cấp điện khí đời thứ nhất do Dung Trì phát minh đã ra đời, công ty làm ăn phát đạt, hắn có được hũ vàng thật sự đầu tiên.

Năm thứ ba Khúc Yên mất tích, Dung Trì vì phòng ngừa tinh thần sụp đổ, đem một nửa thời gian chìm trong công việc, một nửa khác tiếp tục tìm kiếm Khúc Yên khắp nơi.

Năm thứ tư! !
Năm thứ năm! !
! !
Khúc Yên ở trong không gian trắng xóa, nhìn Dung Trì xuyên thấu qua kính sương trắng đang phát điên tìm cô khắp thế giới.

Tốc độ thời gian ở thế giới kia trôi qua cùng ở đây không giống nhau.

Giống như phim điện ảnh, cô xem chỉ mất nửa giờ, mà chỗ của hắn đã gần tới mười năm.

Hắn từ một thiếu niên lạnh lùng dần dần trưởng thành tuấn mỹ lại thành thục.

So với hắn trước đó càng có khí chất băng lãnh, quanh thân lộ ra khí thế chớ lại gần.

“Tiểu Thất, tôi phải trở về.


Hốc mắt Khúc Yên đã sớm ướt, cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào kính sương trắng.

Ở trong đó cô đã mất tích mười năm.

Sợ rằng Dung Trì không chịu nổi.

Hắn cùng đối tác chế tạo ô tô không người điều khiển, trở thành nhãn hiệu vang dội toàn cầu.


Hắn có tài sản hơn ngàn tỷ, vinh quanh vào danh sách Forbes Richest List*.

*Danh sách người giàu nhất thế giới
Thế nhưng chút tài phú với hắn mà nói không có chút ý nghĩa nào.

Ngày sinh nhật ba mươi tuổi, hắn gọi luật sư lập di chúc, lấy danh nghĩa của mình chuyển tặng toàn bộ tài sản cùng cổ phần cho em trai Dung Vân Tu.

Di chúc lặng lẽ lập xong, hắn chỉ để lại phong thư từ biệt cho em trai rồi tự mình điều khiển du thuyền ra biển.

“Hắn dự định tự sát! ! ” Mắt Khúc Yên ngập nước chực chờ lăn xuống.

Mười năm tuyệt vọng.

Đối với hắn quá tàn nhẫn.

Cô thậm chí nghĩ nếu như cô ở trước mặt hắn bị tai nạn xe cộ rồi chết còn tốt hơn đột nhiên biến mất.

Ít nhất, hắn sẽ không ôm hy vọng hư vô, đau khổ kiên trì tìm kiếm, cuối cùng chỉ đổi lấy một lần rồi lại một lần đau đớn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi