MAU XUYÊN CÔNG LƯỢC: NAM THỨ VẠN NĂM MAU YÊU TA!



Ngô Bối lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tử Luân chính là sinh hảo cảm.

Cô ta từ đó liền xem anh là thần tượng của mình mà ngưỡng mộ, trong mắt Ngô Bối, Lưu Tử Luân chính là tài giỏi hơn cả học bá toàn trường Lưu Dật.

Dạo gần đây cô ta thấy, Lưu Tử Luân thường hay đi cùng một cô gái, mà cô gái đó không phải học tỷ Ái Lạc.


Học tỷ Ái Lạc là người phi thường tốt bụng, đi với Tử Luân cưa cưa của cô ta là rất xứng đôi, tiếc là hai người chỉ đơn thuần là bạn thân thôi. Điều này giúp Ngô Bối cảm thấy mình rất có cơ hội, chỉ là cô ta chưa từng thử qua, lại không nghĩ Tử Luân cưa cưa vậy mà chịu cặp với cô gái khác?

Cô gái đó cô ta từng hỏi qua, cũng là một học tỷ khóa trên, tên là Hạ Y. Dường như đang theo đuổi Lưu Tử Luân.

Cô ta đầu tiên chính là kinh ngạc, tiếp sau đó là sinh lòng đố kỵ, nếu như Hạ Y kia có thể theo đuổi được Lưu Tử Luân, thì mình cũng có thể.

Thế là cô ta bắt chước Hạ Y dậy sớm đến thư viện giả vờ trùng hợp tiếp cận Lưu Tử Luân. Thảm thay, cô ta không có được như Hạ Y, không biết bán manh, lại nói nhiều gây ồn ào nên kết quả bị Lưu Tử Luân lạnh nhạt không quan tâm, chỉ cười trừ chào cô ta cho có lệ rồi chăm chú vào bài vở. (đoạn này lặp nhiều ‘là’ quá)

Ngô Bối không cam tâm!

Cô ta thích Lưu Tử Luân, từ thần tượng phát triển thành tình cảm. Tuy nhiên con người Ngô Bối vì là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách cũng rất ‘tiểu thư’: tuỳ hứng, bướng bỉnh, ích kỷ, muốn gì phải có đó…; đi theo đuổi người khác càng không bỏ được cái tính cách này.

Cô ta còn cố chấp không biết, cho mình là đúng vác mặt đi theo đuổi Lưu Tử Luân. Ngồi cùng anh cười cười nói nói, tự biên tự diễn một cách vui vẻ kiêu ngạo. Lưu Tử Luân hồi lâu càng thấy khó chịu, chốc chốc lại nheo mắt liếc nhìn Ngô Bối.


Hạ Y hôm nay như cũ dậy sớm đến thư viện, cư nhiên nhìn thấy một cảnh này: hai người ngồi gần cửa sổ cười nói tự nhiên, nom rất hòa hợp.

Hệ thống mở to mắt hỏi: [Kí chủ, cô nhóc kia là ai? Sao lại thân thiết với mục tiêu thế kia?]

"Có trời mới biết!" Hạ Y nhún vai, "Nhưng mà... nhóc đó hình như mắt bệnh tự kỉ hay sao ấy?"

[Người nói vậy là sao, kí chủ?] Hệ thống nghe câu này, nghi hoặc quan sát kĩ hơn hai người kia. Thì rõ ràng thấy một bên thao thao bất tuyệt, một bên im lặng đọc sách, thi thoảng liếc liếc nữ sinh, vẻ mặt bình thản nhưng vẫn vô cùng lạnh nhạt xa cách.

[Ô! Kí chủ kí chủ! Nói vậy...] Hệ thống như được khai sáng, lấp lửng dự đoán.

"Loại nhóc con lắm lời này tuyệt đối không phải gu của cậu ta." Cô biết Lưu Tử Luân chúa ghét ồn ào, cô nhóc kia ngồi bên cạnh cứ thao thao bất tuyệt, không cảm thấy phiền mới giỏi đó! Cô muốn công lược cũng phải giữ lễ không ít lần đâu.


"Hệ thống, mi nói xem vì sao Lưu Tử Luân kia cốt truyện thích nữ chính mà không có bị nhóc này phá đám vậy?"

Hệ thống suy tư: [Cái này... đúng là khá kì lạ. Trong cốt truyện chưa hề nói qua sự xuất hiện của cô gái này...]

"Hừ! Chắc là cô ta trong cốt truyện bởi vì hào quang nữ chính ngưỡng mộ Ái Lạc, cảm thấy thần tượng với thần tượng là xứng đôi chứ gì?" Hạ Y đúng tình hợp lý nói.

[Ách... Chuyện này... cũng có khả năng đi?] Trí tưởng tượng của kí chủ thật là phong phú! Hệ thống nó chưa được thăng cấp, còn chưa thể đọc được suy nghĩ của nhân vật trong mỗi thế giới, thật ức chế mà!




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi