MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Lam Hề khóe miệng có chút cứng ngắc.

Cô ta ngược lại là muốn xoát độ thiện cảm của Tống Ninh, thế nhưng đối phương so tảng đá còn cứng rắn, sửng sốt nửa điểm cơ hội cũng không có.

Cô ta đành phải đem mục tiêu dời đi.

Phóng trên người tới Lạc Tử Phong, dù sao không công lược Tống Ninh, luôn không khả năng đem Lạc Tử Phong đem đi mất.

Về phần Nhan Trạch, Lam Hề tìm rất nhiều cơ hội.

Nhưng là có chút nội dung cốt truyện giống như bị đánh loạn, cô ta đến nay cũng không thể tìm tới cơ hội gì.

Trầm Mộc Bạch mới từ phòng thay quần áo đi ra, liền bị kéo ra ngoài.

Cô cứ cảm thấy đùi lạnh lẽo.

Quán cà phê đã vào mấy cái học sinh, đều bị chào hỏi.

"Không nghĩ tới Nam Lĩnh sẽ còn chơi cái này." Một cái nam sinh Bắc Bình có chút mới lạ nói, ánh mắt tại trên người mấy nữ sinh nhìn thoáng qua, mập mờ nói, "Dáng dấp cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng không tệ."

"Người kia dáng dấp thật đáng yêu." Một người khác nhìn thoáng qua Lam Hề, mở miệng nói.

Cái trước vừa định nói chút gì, nhìn thấy nữ sinh đi ra, ánh mắt có chút thẳng.

Vụng trộm lôi kéo đồng bạn, "Người này, người này dáng dấp thật là dễ nhìn, chúng ta muốn bắt chuyện cầm số điện thoại hay không."

Người kia theo ánh mắt của nhìn sang, giơ ngón tay cái lên, "Thật xinh đẹp, lớn lên so giáo hoa chúng ta xinh đẹp hơn."

Lạc Tử Phong ánh mắt liếc xéo nhìn sang, đem cà phê buông ra, "Các cậu nhìn đâu vậy."

Hai tên nam sinh không hiểu thấu nhìn Lạc Tử Phong một cái, "Cậu là ai."

Lạc Tử Phong khó chịu nói, "Tôi là vị hôn phu của cậu ấy."

Các nam sinh sững sờ, nhìn Lạc Tử Phong một cái, thấp giọng mắng một câu, "Có bệnh, đi thôi đi thôi."

Lam Hề liền vội vàng tiến lên xin lỗi, "Thật xin lỗi thật xin lỗi, bạn học Lạc, cậu đừng có hung ác như thế, sẽ dọa khách chạy."

"Còn vị hôn phu đây, bản thân cùng nữ sinh khác còn không phải lôi lôi kéo kéo." Trong đó một người nhổ nước bọt nói.

Lạc Tử Phong, "..."

"Xin đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải loại quan hệ này." Lam Hề đỏ mặt, lắp bắp giải thích nói.

Trầm Mộc Bạch chú ý tới tình huống bên kia, say sưa ngon lành nhìn một hồi.

"Bạch Lộ, khách nhân bên kia điểm danh để cậu lên cà phê." Nữ sinh mở miệng nói.

Cô nhìn một chút, "Đã biết."

Trầm Mộc Bạch cầm cà phê để xuống, "Khách nhân, cà phê của cậu."

Tâm tư của cô hoàn toàn không ở phía trên nơi này, nhìn xem Lam Hề cùng Lạc Tử Phong lôi lôi kéo kéo, chỉ kém không đem hạt dưa, không cầm một băng ghế.

"Có đẹp mắt như vậy sao?" Nam sinh kỳ quái nhìn sang, "Hắn có dáng dấp đẹp trai như tôi sao?"

Thanh âm này có chút quen tai.

Trầm Mộc Bạch quay sang nhìn đối phương một chút, suy nghĩ một chút nói, "Tôi là không phải ở nơi nào gặp qua cậu?"

Nhan Trạch vụng trộm lấy mắt kiếng xuống chờ một hệ liệt vũ trang, tự tin cười một tiếng, "Thế nào, tôi ngụy trang không tệ chứ."

Cô có chút giật mình nói, "Cậu làm sao ở nơi này?"

Nhan Trạch quan sát thiếu nữ toàn thể một chút, "Không nghĩ tới cậu lối ăn mặc này vẫn rất đẹp mắt."

Nhan Trạch lén lút đem ngụy trang lại mang lên, "Nơi này không dễ nói chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác đi."

Lúc này học sinh không phải rất nhiều, Trầm Mộc Bạch cùng các mấy nữ sinh nói một tiếng, cùng người đi ra ngoài.

* * *

"Ngày đó đi rất gấp, còn chưa kịp cùng cậu chính thức nói lời cảm ơn đâu." Nhan Trạch tìm một địa phương khá là ẩn núp, dỡ đồ vật xuống, thở phào nhẹ nhõm nói.

Trầm Mộc Bạch khoát tay áo, "Không có việc gì, chuyện nhỏ."

Cô nhìn Nhan Trạch một chút, đối phương vừa rồi tại trong tiệm, bộ dáng giống như không biết Lam Hề, nhìn đến hai người nên còn không nhận biết.

"Cậu là làm sao tìm được tôi?"

Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, thuận miệng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi