MAU XUYÊN: CỨU VỚT BOSS NAM CHỦ HẮC HOÁ

Cúi người vuốt trên mặt đất một cái, sau đó nhìn thiếu niên trước mắt nói, "Tôi muốn ở trên mặt cậu bôi một vài thứ, bởi vì chỗ tôi ở có rất nhiều người xấu." Sợ đối phương không hiểu người xấu là có ý gì, cô lại nói, "Nếu như bọn họ thấy bộ dáng lúc đầu của cậu, sẽ khi dễ cậu."

Ngân mặc dù rất đơn thuần sạch sẽ, nhưng không ngốc, hắn giống như rất nhanh liền hiểu Trầm Mộc Bạch nói cái gì, thế là nhẹ gật đầu.

Trên mặt xinh đẹp hoàn mỹ che bên trên là màu sắc bụi bẩn, mặc dù lập tức trở nên bình thường rất nhiều, nhưng ánh mắt màu ngọc lưu ly xanh biếc lại vẫn như cũ hấp dẫn lấy lực chú ý người khác.

Trầm Mộc Bạch kéo tay hắn qua, cầm quang thạch chiếu sáng, sau đó vừa nói, "Tôi hiện tại mang cậu rời đi nơi này."

Ngân nhìn chằm chằm cái tay kia, xúc giác mềm mại, mang đến cho hắn một chút mới lạ, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Tâm hắn nghĩ, thân thể thực yếu ớt đây, bất quá mùi vị nhất định rất tốt.

Nhắc tới cũng kỳ quái, vừa rồi lúc đi vào còn tìm không thấy đường ra ngoài, hiện tại vòng mấy lần, liền đi ra hầm mỏ này.

Giám sát hiển nhiên đối với cô mất tích cảm thấy bất mãn hết sức, vung tay liền vung một roi tới.

Một cái tay cầm đầu roi kia, giám sát lên cơn giận dữ, nhìn sang, là một khuôn mặt mới chưa thấy bao giờ, đối phương thoạt nhìn cũng không lớn, thậm chí nói thiếu niên cũng không đủ.

Bất quá điều này cũng không có gì hiếm lạ, hôm trước đưa tới một nhóm tội phạm, nhân số còn không ít.

Đối phương con ngươi màu ngọc lưu ly xanh biếc nhìn mình, có loại cảm giác không rét mà run.

Giám sát vô ý thức lui hai bước, ngay sau đó có chút thẹn quá hóa giận gắt một cái, vừa định cho người dám làm càn ở đây nhìn rõ một chút, liền bị một thanh âm cắt đứt, "Đại nhân, vừa rồi chúng tôi ở quặng mỏ phát hiện một chút mỏ kim loại, nhưng bởi vì không đủ công cụ, cho nên mới làm trễ nải chút thời gian, quay lại tìm nhân thủ."

Giám sát con mắt hơi sáng, ngữ khí có chút gấp khó dằn nổi nói, "Ở đây? Tôi phái thêm chút nhân thủ đi qua."

Quặng mỏ ở giữa từng giám sát là có xung đột lợi ích, bọn họ thậm chí bí mật còn lôi kéo công nhân, mà mỏ kim loại mặc dù không bằng mỏ thủy tinh, nhưng giá trị cũng không thấp, vì được cấp trên khen ngợi, bọn họ thế nhưng là bể đầu cạnh tranh với nhau.

Trong động mỏ quả thật có mỏ kim loại, đồng thời còn bị cô làm tiêu ký.

Trầm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm, vụng trộm ngoắc ngoắc lòng bàn tay Ngân, hướng hắn nháy nháy mắt.

Ngân nhìn cô, đột nhiên liền không thể nào tức giận.

Vị trí mỏ kim loại tốn một ít thời gian mới tìm được, vốn cho là số lượng không nhiều, nhưng kết quả ngoài ý định.

Trầm Mộc Bạch cũng coi như lập được công, bởi vậy được thưởng một chút đồ ăn, mặc dù chỉ là màn thầu cùng dưa muối, nhưng so dịch dinh dưỡng phải mạnh hơn.

Dịch dinh dưỡng chỉ là đồ ăn bổ sung thể lực và đỡ đói, ở giữa các hành tinh thế giới, đại đa số công dân điều kiện có hạn, sẽ không theo đuổi ham muốn miệng lưỡi quá nhiều, chỉ có quan to các quý tộc, mới có tiền vốn đi hưởng thụ những đồ ăn càng thêm xa xỉ.

Ngân đối với mấy cái này đồ ăn này tựa hồ không có hứng thú gì.

Trầm Mộc Bạch sợ hắn sẽ đói bụng, hỏi, "Cậu không ăn sao?"

Ngân nhìn chằm chằm cô, lắc đầu.

Trầm Mộc Bạch cũng đã thấy qua hắn ăn vỏ trứng, huống chi hôm nay đây là một bữa cơm cuối cùng, thế là mở ra dịch dinh dưỡng đưa tới nói, "Uống xong cái này cậu đêm nay liền sẽ không đói bụng."

Ngân nhìn chằm chằm đồ vật trong tay cô, do dự một chút, vẫn là nhận lấy.

Mặc dù hắn bây giờ còn rất no.

Dịch dinh dưỡng theo yết hầu trượt về thực quản, ánh mắt Ngân không tự chủ được nhìn về phía người đối diện, sau đó khẽ rũ con mắt xuống.

Khó uống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi