MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

*Ôn thần: thần bệnh dịch, thần xui xẻo

Edit: PaduC/ Edit: Mạn Châu Sa

Chuyện như vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra một lần trong ngục giam, cho nên các phạm nhân không hề thấy ngạc nhiên chút nào. Chỉ là tất cả hoàn toàn không nghĩ tới, lần này người chết lại là kẻ ở đỉnh chuỗi thức ăn.

Dù khoảng thời gian trước Đao Sẹo bị thương, nhưng bây giờ đã lành tám chín phần mười, tên đàn em đắc lực của gã cũng coi như đứng hạng ba ở khu A, hung ác như Đao Sẹo. Nhưng là hai tên ở đỉnh chuỗi thức ăn vậy mà lại chết dễ dàng đến thế, hơn nữa còn chết ở góc khuất của máy theo dõi. Cảnh ngục căn bản tra không ra hung thủ, hoặc là bọn họ đã chẳng muốn đi tra.

Lúc biết được tin tức này, Nam Tầm đang đánh răng trong phòng cung cấp nước. Cậu vội nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, tiện tay lau lau liền chạy như bay lên tầng bốn.

Nam Tầm không thể chờ được mà gõ cửa phòng giam 419.

Không ai đáp lại, Diêm La không ở đây.

Nam Tầm lại vội vã chạy vào phòng cung cấp nước ở tầng bốn, nhưng không thấy.

Nam Tầm kích động quá chừng, lập tức chuyển địa điểm tác chiến đến nhà vệ sinh tầng bốn.

"Anh!" Nam Tầm nhìn thấy bóng người quen thuộc, hai mắt sáng lấp lánh, đột nhiên quát to một tiếng.

Diêm La vốn đang "xả nước", nghe tiếng hét lớn như thế lập tức bị dọa run lên.

Hắn bất đắc dĩ nhìn đứa bé kia, thu thập thỏa đáng xong mới đi tới trước mặt cậu, theo thói quen muốn đưa tay vò đầu đối phương.

Nam Tầm vội trốn sang bên, cười hắc hắc nói: "Anh, anh còn chưa rửa tay."

Mặt Diêm La trong nháy mắt đen như đáy nồi.

Chờ Diêm La rửa tay xong, Nam Tầm rất cao hứng giơ cánh tay của hắn rồi đặt bàn tay hắn lên đầu mình: "Anh cứ vò thoải mái ạ."

Diêm La ôm lấy cậu bé đi ra ngoài, thấp giọng nói: "Có chuyện gì chúng ta ăn sáng xong lại nói."

Nam Tầm gật đầu mãnh liệt, đôi mắt nhìn hắn càng thêm nóng rực.

Diêm La cảm thấy ánh mắt cậu bé này như mang lửa, đã sắp đốt cháy gò má hắn.

Hai người lấy hộp cơm đi tới nhà ăn, Diêm La để cậu bé đi ngồi trước, hắn một mình cầm hộp cơm của cả hai đi lấy một người hai phần.

Chờ Diêm La bưng hộp cơm đến, Nam Tầm liền giật lấy của mình, lập tức há to miệng bắt đầu ăn, không thể chờ đợi được nữa muốn mau mau ăn xong rời đi.

Diêm La nhìn bộ dạng ăn như hùm như sói của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ở lúc Nam Tầm bưng hộp cơm uống từng ngụm cháo, cậu đột nhiên thấy vị trí bên cạnh trầm xuống.

Có người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Nam Tầm cả kinh, quay ngoắt đầu qua.

Quý lão đại?

Nam Tầm một mặt mờ mịt nhìn phía Diêm La, lại phát hiện Diêm La mang vẻ mặt bình thản ăn cơm, không có chút ngạc nhiên nào.

Đờ mờ, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có người ngoài xông vào lãnh địa của anh cậu mà anh cậu lại như người không liên quan vậy?

Bởi vì... Quý Hà vẫn luôn nhớ thương Nam Tầm nên Diêm La không có hảo cảm gì với người này, vẫn luôn đề phòng, chỉ lo cậu em ngoan ngoãn mình nuôi không cẩn thận bị người làm hư.

Nhưng bây giờ hai người này lại ngồi cùng cái bàn ăn, bầu không khí còn rất hài hòa?

Nhà ăn yên tĩnh trong nháy mắt lại lập tức ầm ĩ, thỉnh thoảng có mấy tầm mắt đánh giá bắn tới bên này.

"Anh, sao hai người..." Nam Tầm còn chưa nói hết, cậu lại chợt nghĩ đến cái gì, tiếng nói im bặt đi.

Lúc sau, kẻ cuồng em trai Diêm La Vương ôm lấy Tô Mặc Bạch, bên cạnh là ngục bá khu B Quý Hà, ba người cứ như vậy sóng vai ra nhà ăn.

Nhà ăn lập tức nổ tung.

Đều nói một núi không thể chứa hai hổ, hai ngục bá hai khu giam mấy hôm trước còn vừa làm một trận, bộ dáng không đội trời chung, vậy mà sao ngày hôm nay lại ngồi cùng một bàn? Mọi người kinh ngạc đến cằm đều rớt mất.

Ba người đi tới bụi cỏ không ai qua lại trong sườn núi, Diêm La đút tay vào túi quần, giảng thích đơn giản một hồi nguyên nhân chuyện xảy ra.

Đao Sẹo đối với Tô Mặc Bạch mà nói là tai họa ngầm rất lớn, Diêm La lại là một tên cuồng che chở em trai, đương nhiên phải đi diệt trừ mầm họa này vì em hắn. Vì thế hắn nghĩ cách lừa Đao Sẹo ra ngoài để giải quyết, chỉ là hắn không ngờ tới Đao Sẹo còn thông minh đột xuất, để đàn em của gã mai phục tại chỗ rình coi tất cả.

Tên đàn em kia vừa há mồm liền kêu, muốn gọi tới cảnh ngục và những người khác để bắt Diêm La Vương ngay tại trận.

Đúng lúc này, nửa đường nhảy ra tên Quý Hà, y che miệng tên này lại, sau đó dùng dao giải quyết gã.

Lần trước hai người đánh nhau liền sinh chút thưởng thức lẫn nhau, lần này vì chuyện này liền trực tiếp khiến hai người vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

Dù một người ngụy trang có tốt thế nào, nhưng chiêu thức của hắn sẽ không lừa người. Diêm La nhìn ra được, đây là một người đáng kết giao.

"... Tiểu Bạch, Quý Hà là người có thể tin được." Diêm La vò vò đầu cậu bé nói, mắt hắn hơi cụp xuống, trong đáy mắt xẹt qua chút gì.

Nam Tầm còn hơi cảnh giác đánh giá Quý Hà: "Nhưng mà anh, tên này, tên này..."

Ánh mắt Quý Hà rất trong trẻo, không chút vẻ hèn mọn: "Cậu yên tâm, Quý Hà anh nhất ngôn cửu đỉnh, không bao giờ có mưu đồ gì với anh em. Sau này cậu chính là anh em của anh, có anh ở đây, sẽ không để người bắt nạt cậu."

Lúc này Nam Tầm mới yên lòng lại, vui vẻ nói: "Cảm ơn anh và Quý lão đại thay em đây diệt trừ tai họa ngầm! Quý lão đại, cảm ơn anh giúp anh em. Nếu không có anh thì hậu quả khó mà lường được, sau này anh cũng là anh em của em!"

Bỗng nhớ tới cái gì, Nam Tầm vội nói một tiếng: "Các anh chờ chút, em quay lại ngay."

Rất nhanh, Nam Tầm liền cầm ba nhánh liễu đến, nhét vào tay mỗi người một cái, hưng phấn nói: "Anh, anh hai, ngày hôm nay chúng ta kết nghĩa anh em ở đây đi!"

Diêm La cười nhạt gật gù: "Được thôi."

Mãi đến rất lâu sau đó, Nam Tầm đều nhớ rõ sáng sớm ngày hôm đó, thời gian vừa đúng, bọn họ ngẩng mặt nhìn mặt trời kết bái kim lan*.

*Kết bái kim lan: kết nghĩa anh em.

Chỉ là đến cuối cùng, tất cả mọi thứ đều thay đổi, nát vụn. Hết thảy đều không quay lại được.

Từ ngày đó, trong ngục giam liền xuất hiện một phong cảnh kỳ quái.

Mọi người thường thường có thể nhìn thấy Thiết Tam Giác* trong ngục giam Mỹ Hoàn, bao gồm ngục bá khu A và ngục bá khu B đi chung với nhau, ở giữa còn mang theo đóa ngục hoa các phạm nhân đều công nhận, quan hệ tốt không gì phá nổi.

*Thiết tam giác: tam giác sắt, chỉ sự vững chắc

Mọi người né đều không kịp, hoàn toàn không dám tới gần năm bước xung quanh ba người này.

Mẹ nó đáng sợ quá, một Diêm La Vương đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một Quý lão đại. Khí tràng này chồng chất lên nhau, thật sự rất đáng sợ có được không!

Ngày tháng như thế giằng co hơn hai tháng, cuối cùng mọi người đã đợi được ngày Diêm La Vương ra tù.

Bởi vì trong lúc bị giam có biểu hiện đáng khen, Diêm La Vương được ra tù sớm hơn một tháng.

Ngày ra tù đó, khí trời rất tốt, thậm chí Nam Tầm còn nhìn thấy vài con chim khách đậu trên cành cây.

Chúng tù nhân vui đến sắp khóc ra tận nơi đưa tiễn, bọn họ rốt cuộc đã tiễn được vị này đi. Nghĩ lại một năm nay Diêm La Vương ở trong tù, bọn họ sống có bao nhiêu uất ức. Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ thực sự nghẹn ra bệnh mất.

Cảnh ngục tiễn đưa đã tới, trên mặt Diêm La cũng không lộ ra bất kỳ vẻ vui mừng nào. Hắn lẳng lặng mà nhìn cậu em của mình, dường như có rất nhiều lời muốn nói, lại nhất thời không biết nên nói từ đâu.

Nam Tầm khẽ mỉm cười với hắn, nhìn có vẻ rất bình tĩnh: "Anh, đi ra ngoài rồi cũng đừng quay lại. Còn có, em ở đây rất tốt, anh không cần nhớ em."

Quý Hà bên cạnh gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ ở trong ngục chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch."

Diêm La duỗi tay chạm nắm đấm với y, sau đó đột nhiên bước đến hung hăng ôm Nam Tầm một hồi.

Lúc sau, hắn được cảnh ngục mang đi. Hắn đi thật phóng khoáng, một đoạn đường kia rất dài, nhưng hắn không có quay đầu lại.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi